Vì sao
phải đàm phán đa phương ở Biển Đông mà không thể đàm phán song phương? trả
lời:
1/ Biển Đông gắn với
bờ biển dài nhiều nước, những tranh chấp của Trung Quốc về tuyên bố 'đường
lưỡi bò' là xâm phạm nhiều nước và xâm phạm vùng lãnh hải của Quốc tế.
Giả sử Trung Quốc mà
đàm phán song phương với nước A và hai nước tự vẽ lại 'đường lưỡi bò' thì
ngoài ‘đường lưỡi bò’ của Trung Quốc sẽ xuất hiện thêm 'đường lưỡi kiểu con
gì đó' của nước A (quanh nước A) mà cả hai đường này chưa được các nước có bờ
biển liên quan chấp nhận, chưa được cộng đồng Quốc tế công nhận (có vi phạm
công ước Liên Hợp Quốc về biển không? có xâm lấn vùng biển của Quốc tế hay
không...).
Tân Tổng thống
Philippines Rodrigo Duterte tuyên bố 'có thể đàm phán song phương với Trung
Quốc', thì ở đây có hai trường hợp xẩy ra:
a/ Philippines và Trung Quốc thỏa
thuận phân chia một 'đảo Đ' nào đó; b/ Philippines và Trung Quốc nhường vùng
lãnh hải gần bờ.
- Trường hợp a:
Philippines và Trung Quốc chỉ có quyền làm thế khi 'đảo Đ ' đã được Quốc tế
công nhận là đảo của riêng một trong hai nước đó – hoặc lịch sử (tất nhiên là
không phải đảo 'bồi đắp' - đảo này không được công nhận). Chẳng hạn: 'đảo Đ'
như dạng ‘đảo Guam của Mỹ’ thì Mỹ bán cho Trung Quốc thì là của Trung Quốc…
- Trường hợp b:
Trung Quốc không được dùng phần lãnh hải của Philippines nhường lại để quản
lý và áp đặt điều kiện với nước khác; chẳng hạn: Việt Nam không thể nhường
Trung Quốc quản lý vùng biển sát bờ ở tỉnh Cà Mau cho Trung Quốc được.
Tất nhiên, chỉ hai
nước Philippines và Trung Quốc hoặc nhiều nước khác không thể tự thỏa thuận
vẽ vùng lãnh hải (Biển Đông còn là của Quốc tế).
2/ Vấn đề ‘đảo’ (như
trình bày ‘đảo Đ’) thì cũng phải được Quốc tế công nhận đúng.
Vậy Trung Quốc không
thể đàm phán song phương được, Trung Quốc chỉ muốn đàm phán song phương ở
Biển Đông thì ‘biết luật pháp’ nhưng chẳng thực thi theo đúng luật pháp và
bởi có ‘song phương đạt’ thì cũng không thể tự ‘dành lấy’ những phần ở Biển
Đông như đang truyên bố (kiểu có 10 nước đồng ý cho Trung Quốc 100km¬2 ở tọa
độ xy nào đó ở Thái Bình Dương thì Trung Quốc cũng không thể tự làm chủ
được). Chẳng hạn: dù gần hết các nước ở Asean đồng ý với Trung Quốc khi đàm
phán song phương, nhưng chỉ cần Brunei không công nhận vì vi phạm thì đàm
phán của mọi nước đó ‘không có ý nghĩa’, Mỹ hay nước nào đó trên Thế giới vẫn
có quyền ở Biển Đông (như an toàn hàng hải,….)... Nếu tất cả các nước Asean
đồng ý nhường Trung Quốc ở Biển Đông (tức công nhận mọi đòi hỏi của Trung
Quốc) thì cộng đồng thế giới cũng không công nhận, vì vùng biển phải được
thực thi theo pháp luật Quốc tế mà mọi nước mọi nơi đều có quyền đúng trong
đó.
Trung quốc thực thi
chính sách sai với ‘luật pháp’ là muốn sự việc A có số lượng nước công nhận
với quan điểm Trung Quốc là Trung Quốc có quyền. (phấn đấu càng nhiều càng
tốt). Chính sách đó sai với ‘luật pháp’, sai với với chân lý, sự công bằng lẽ
phải…Một nước mà đồng minh nhiều, ép được nhiều nước phải theo thì muốn trành
dành gì của một nước nhỏ B nào đó cũng được sao? Luật pháp của nhà nước thực
thi sai như thế thì cũng chẳng khác gì ‘bất công’ tùy cướp cái gì của một
công dân cũng được sao? (nếu họ thấp cổ bé họng).
Nhà nước mà ‘chính
sách sai’ như thế thì khẳng định Trung Quốc chẳng có ‘Bao Công’ xuất hiện ở
thời đại này (nếu có anh B nào đó đang thực thi công lý tốt ở huyện nào đó
của Trung Quốc cho dân thì anh ấy vẫn đang tự ‘bịt tai’ với vấn đề xây dựng
đất nước Trung Quốc hướng văn minh). Chẳng có Bao Công thời nay thì chính
sách như thế của Trung Quốc chẳng khác gì Trung Quốc thời nay chẳng có ai
xứng đáng là ‘hiền tài’ sao? -
(Lê Thanh Đức -
01/6/2016 - làm cho Chương trình phát triển Liên Hợp Quốc UNDP)
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét