Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009

Nguoi van minh

Phấn đấu người văn minh!

Giữa cá nhân và tập thể!
Ra đời gắng nhìn được 'cá nhân và tập thể' mỗi liên hệ tác động qua lại sao cho phù hợp sự phát triển văn minh. Trình độ sự hình thành tập thể đó thúc đẩy được sự phát triển được cho 'chung' và 'riêng' (từng cá nhân,...).
Cách tổ chức của một tập thể là phải luôn đấu tranh xây dựng cho khoa học nhất, không ngừng đổi mới để đạt sự tiến bộ. Cá nhân giữa một tập thể là thể hiện rõ được 'tài- đức' của người đó. Trình độ của mình có hài hoà phát triển với chung không, từng 'riêng' (cá nhân,...) trong đó phát triển có phù hợp không, mức gắn bó với 'cái chung' phát triển như thế nào. 'Cái riêng' là luôn phấn đấu phát triển cho chính mình nhưng phải nhìn nhận được hợp xu thế thúc đẩy và góp công cho 'chung' phát triển. Không 'riêng' (cá nhân,...) dùng trình độ của mình và tận dụng cách hình thành 'cái chung'(tập thể,...) chưa tốt để vun vén chỉ để dành lợi ích và nổi bật nhiều nhất gây 'riêng' đó phát triển mạnh nhưng lại kìm hãm 'chung'.
Để đạt được hợp 'đạo' 'cái riêng' (cá nhân,...) trong 'cái chung' (tập thể,...) đòi hỏi mỗi cái riêng (cá nhân,...) phải tự có 'tâm' (đức...) dành cho 'chung' đúng và trình độ tiến bộ của 'cái chung' (tập thể...). Chỉ tự 'riêng' đó và trình độ hình thành 'chung' mới tự cân đối hài hoà phát triển sao cho tạo thành bức tranh 'chung- riêng' đó là đẹp nhất! Để đạt vậy những 'riêng' (cá nhân,...) nhiều lúc phải có sự hy sinh công sức của mình để hoà mình lẫn trong 'chung', không át mất cái 'chung' (tất nhiên trong 'chung' phải có chứa sự thi đua - thi thố lẫn nhau khi từng cá nhân phát triển). Cái ngưỡng của người phát triển 'tài- đức' để rèn luyện phấn đấu khi ra đời là vậy, phải gắn sự phát triển từng giai đoạn cá nhân cho hài hoà nhất vào vì 'cái chung'. Cũng có thể do trình độ cá nhân đó chỉ mức vậy mà chỉ mới lo được tồn tại bản thân trong 'chung' - 'chịu' không đổi mới được cho 'chung'.
Có những 'riêng' (cá nhân,...) là nhân tài với 'tài - đức' lớn vừa tự phát triển rực rỡ, vừa tự tạo công sức lớn để đẩy tạo hình thành 'chung' lên đỉnh cao, đứng mũi mở ra. Những 'riêng' (các cá nhân khác,...) trong đó được hưởng theo 'guồng' của sự phát triển, được nhờ sự tiến bộ đổi mới của 'riêng' giỏi đó. 'Chung' đó được vinh dự có chứa 'riêng' (nhân tài với tài đức ...) đó làm đại diện thi thố với 'chung' (tập thể...) khác. Hoà mình quên 'cái riêng' giữa 'cái chung', luôn vì 'cái chung' mà 'cái chung' phải tự đáp trả.
Có những 'chung'(tập thể...) quá trình cạnh tranh với 'chung' khác bị đổi thủ dùng 'tôn' ' cái riêng' (cá nhân,...) sai để gây phá kìm 'cái chung' đó...(tạo cá nhân gây mất tôn trọng tập thể, gây không thúc đẩy tập thể phát triển...).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét