N
gười phát triển cực giỏi:
làm 'Chương trình phát triển Liên Hợp Quốc UNDP' - Bạn hiểu kỹ sẽ là người giỏi trong xã hội.
Song Ngư
Tựa cửa đất trời mở lối ra
Xoay vần tạo dựng để thời xa
Bể trần ra sánh đưa từng lớp
Khơi dậy gầm vang vùng vẫy ưa
Trời phú say mê dâng thả sức
Rạng ngày sáng tạo đến bao la
Non sông hùng vĩ rộng chờ tưới
Làm chủ tới đâu thi thố chưa
Bình
chú: đảo Song Ngư nơi Cửa Hội ( cửa sông Lam), nơi nước đất trời chảy
mở lối ra có từ thời xa; buổi sáng mặt trời vào bao la; Song Ngư nơi cửa
sông như chờ nước tưới (thơ làm 31-12-2000).
Qua đó trình bày người phát triển cực giỏi (8 yếu tố làm nên):
1- Mở đường
2- Tạo dựng
3 Tập hợp
4- Phong trào
5- Trội ( say mê trội lĩnh vực)
6- Sáng tạo
7- Rộng ( mở được nhiều trội)
8- Làm chủ
'people' 'development - very good' (8 'elements' - made):
1 - open road
2 - create 'build'
3 - set ; assemble; gather; including.
4 - movement
5 - outstanding (passion:' field ')
6 - Creative
7 - large (more so: outstanding)
8 - mastering
(Lê Thanh Đức 39 Ngư Hải street - Vinh City - làm cho UNDP)
1- 'Mở đường' ( sự phát triển cá nhân - xã hội )!
Xác định những mức yếu tố cần cho sự phát triển cá nhân:
1- Phù hợp quan hệ tình cảm ( cân đối - phong phú ).
Phù
hợp quan hệ tình cảm để nuôi dưỡng tinh thần một cách phong phú trong
lao động và sinh hoạt hàng ngày - các đức tính được phát triển.
2-
Phương pháp lao động tích lũy gắn với xã hội, lao động phát triển con
người: bảo đảm, những cạnh tranh, thỏa thuận ứng xử, tương trợ, tính
giáo dục...tạo được thời gian vàng say mê những sự việc...
3- Đường 'tôn' - mức 'thần tượng':
Cách
bản thân phấn đấu mức 'tôn' (những gì...) phù hợp như thế nào với xã
hội. Thể hiện mức của từng cá nhân ra cho xã hội phát triển rực rỡ.
'Thần
tượng' là đại diện và phong cách. Mình 'đại diện' cho lĩnh vực, 'cái
đó' ( môn khoa học, môn thể thao...)...phát triển ở mức cao (sự nổi bật,
mức rộng quan tâm, kiểu 'lưu vưc'...) với phong cách mọi người mến (sự
tự nhiên, hình thức, phù hợp...). Mức 'thần tượng' bạn như thế nào phụ
thuộc mức 'đại diện' và 'phong cách'. Cách quan tâm mọi người trong xã
hội mà mức thể hiện với từng kiểu thần tượng khác nhau, từng loại đại
diện khác nhau.
4- Mức hưng phấn phát triển các sự việc xã hội (sướng giữa mọi người ).
Khi
đi phấn đấu lao động cho bản thân và xã hội mà cách tham gia giải quyết
các sự việc phù hợp phát triển nhất, làm gương. Sự hưng phấn và hạnh
phúc giữa xã hội.
Mức gắn đấu tranh khám phá cho xã hội:
a- Đạt mức 'cầm' ( tự chủ....) những 'đòi hỏi'tiến bộ vươn mức 'đỉnh' (giỏi dẫn lĩnh vực nào...).
b- Cơ chế xã hội
Hình
thành các 'nhóm' đạt phát triển (những hãng...). Hòa mình vào tổng lực
cho một nhóm (hãng...) luôn dẫn (khác với cá nhân dù đạt lên cao )...
Có
phương pháp tích lượng đúng để tự sục sôi phải mở ra (học am hiểu lớn,
tâm lý mạnh, đảm đương phức tạp sự việc, trải nghiệm...). Mức leo được
mở dần những gì với từng mức 'lưu vực', tìm được những bậc xã hội với
những 'lượng' bước nhảy. Không ngừng trang bị nhận thức ở mức cao 'đỉnh -
nền', trang bị yếu tố mới cho đó.
Mức ở trong 'lưu
vực' thường ảnh hưởng tới mức mở ra. Bởi 'cá nhân' phụ thuộc những mức
độ 'tôn' theo trong đó mà không chủ động được những phát triển theo mức
tối ưu nhất ( ít dám nổi bật đổi mới...). Đi 'mở đường' là phải đạt mức
tự lập được với 'lưu vực' đó ( ra đấu tranh xây dựng cơ chế thì không bị
ảnh hưởng phụ thuộc sai quyền lợi trong đó...).
Những sự việc phụ không bị vướng tỏ tranh mở hướng và 'lưu vực' sai (chơi thể thao không thái quá, xem cho vui...).
2- Tạo dựng:
Sự kế thừa và mở ra (mở đường) để lao động đấu tranh tạo dựng nên những cần trong cuộc sống.
Xác
định từng cái cần 'tạo dựng' (tính cách, hiểu biết, lối sống...hãng,
lĩnh vực khoa học, văn hoá...) tuỳ theo xu hướng phát triển và mức độ,
'cái riêng gắn với cái chung' mà sức mạnh hình thành nên 'tổng thể kiểu
bàn cờ' phân chia tích lượng lao động phấn đấu tối ưu với những đạt
(không bị nghiêng về những tham vọng sai, những ảnh hưởng ...sẽ dẫn tới
mất tập trung lực lượng sức, bị lệch ).
Đưa ra những
'yếu tố' để từng phương pháp (hay tuần tự - tích luỹ dần ) thực hiện sự
việc - từ đơn giản đến liên kết phức tạp đan xen nhiều mức 'tạo dựng'
(tính cách tự rèn luyện và tính cách qua lao động phát triển đảm đương
sự việc; lĩnh vực gì xã hội phát triển mạnh tuỳ thời và tổng thể sự phát
triển xã hội...).
Trong từng mức sự việc 'tạo dựng'
thường gắn các 'lưu vực - đường tôn' khác nhau...nên bạn phải cân đối
được và xác định được mức tương trợ ảnh hưởng lẫn nhau giữ các sự việc
tạo dựng như thế nào, sự 'tạo dựng' cái đó thì chỉ được nơi nào...(bạn
giỏi chuyên gia lĩnh vực gì thì chỉ nơi thi thố đó 'tôn' bạn hay mức nổi
danh với xã hội, còn bạn tới nơi không quan tâm lĩnh vực đó thì bạn
phải 'tạo dựng cái khác'...). Còn sự tổng thể phát triển hoàn thiện cá
nhân hay xã hội thì phải phong phú 'tạo dựng' đủ ( riêng gắn với chung
), tương trợ và kéo (kéo: tính cách tốt dễ tập hợp mọi người, hiệu quả
lao động cao...kinh tế xã hội phát triển dễ đầu tư nhiều lĩnh vực ).
Những
'tạo dựng' đó cũng tuỳ khả năng và tổng thể mà chỉ cần đạt mức gì hay
phải xu hướng phấn đấu mũi nhọn lớn đạt đỉnh cao (mỗi quan hệ nhiều khi
chỉ cần vừa đủ phù hợp lúc nhưng tính cách thì luôn rèn luyện suốt đời;
tay nghề thì cần biết nhiều nhưng sự hiểu biết cũng tích luỹ từng loại
tài liệu nhiều ít; thể thao chỉ cần mức phù hợp thể chất nhưng tay nghề
thì có thể gắng mãi...).
Bạn phải xác định được những
mức tạo dựng xu hướng đỉnh cao phấn đấu không ngừng: đạo đức - tinh
thần, lối sống, tích luỹ cách giải quyết các sự việc, 'thợ', gánh vác
trách nhiệm xã hội...và những mức 'đường lên đỉnh' đó sẽ tích luỹ tương
trợ nâng bạn lên - hạnh phúc.
'Bạn - xã hội' giỏi đạt
được từng mức cần ở các sự việc gì 'tạo dựng' ( và tối ưu cũng chỉ nên
đạt vậy ) và bạn thực hiện được theo ý chí phương pháp chính xác các
'yếu tố' của sự việc đó phát triển gắn với phù hợp kế hoạch mọi sự việc
cần 'tạo dựng' khác thì 'bạn - xã hội' nhanh tiến bộ ( lúc nơi lao động
chỉ lo say mê, học hỏi tương trợ được với nhau...chứ không quan tâm
nhau kiểu bỏ bê việc thăm hỏi chuyện trò vớ vẩn ).
Trình
độ từng người ở chỗ giỏi các 'yếu tố riêng' sự việc 'tạo dựng' (cách
rèn luyện tính cách mỗi người khác nhau ...) và lấy mở hết 'yếu tố' tiến
bộ sự việc 'tạo dựng' khả năng được (thầy giáo nhiều yếu tố: gắng dạy
giỏi, gắng vì học trò, gắng thể hiện đạo đức, niềm vui lối sống giữa học
sinh...).
Chủ động được để không bị phụ thuộc sai, bị
chi phối trong những 'tạo dựng' không tiến bộ của người khác, không gắn
kết được với đóng góp xã hội. Cân xứng được 'tạo dựng' để không bị một
'tạo dựng' đơn lẻ gây ảnh hưởng tổng thể ( tuổi yêu lo tỏ mà giảm thời
gian lao động - gắng gắn kết được qua tỏ phấn đấu trình độ 'thợ lĩnh
vực').
Tham gia các 'tạo dựng của xã hội', không ngừng
phấn đấu tích luỹ để thi thố (để mở ra) đạt những mức 'đỉnh cao xã hội
đang chứa' (văn hoá, 'thợ'...) và bổ sung 'tạo dựng cho đỉnh đó' những
yếu tố hoàn thiện chuẩn mực.
Mức bảo đảm khẳng định
'tạo dựng' được vậy (tính cách, tư liệu đã tích luỹ được, tay nghề, văn
hoá....) là thước đo, chiếm chỗ trong xã hội - văn minh xã hội.
3- Tập hợp:
Muốn
'tập hợp' được phải sắp xếp được các 'giá trị' trong đó, hội đủ nhiều
yếu tố tuỳ theo mức sự phát triển (gắn quyền lợi tinh thần, là nơi 'đất
dụng' tìm đến của sự việc gì...). Tuỳ mức phức tạp của những 'tập hợp'
đó mà chứa trong đó con đường 'đỉnh - nền' 'lưu vực'...mở cho những
'tích lượng' bậc của bước nhảy sự phát triển và trình tự đạt mức cao sự
việc...
'Cá nhân giỏi - xã hội tiến bộ' tạo tham gia
phức tạp đan xen nhiều kiểu mức độ các 'tập hợp' để tạo thành 'kiểu bàn
cờ' rõ con đường phấn đấu.
Mức 'đường tôn' trong các
'tập hợp' là khác nhau, thường chỉ ở những ngưỡng giới hạn. Tuỳ mức bạn
tích được 'lượng' mà tham gia các mức 'tập hợp' để phát triển 'đường
tôn', mũi nhọn ( 'thợ giỏi' ).
Khám phá ra những 'đỉnh
cao sự việc' - 'những đòi hỏi', với trình độ 'cái chung - cái riêng' mục
đích phấn đấu trong các thoả thuận sẽ tạo lực lượng mạnh hơn, tương trợ
nhau phát triển. Nơi đã tích luỹ được 'đỉnh cao' và có những luật chơi
thì có người phấn đấu tìm đến thi thố dành đạt.
Kế
hoạch, mục đích kém, không cân đối được tích luỹ lao động hưởng thụ thì
quá trình phát triển sẽ bị lôi kéo vào các 'tập hợp' gây kìm hãm (chơi
bời, gặp nhiều sự việc ảnh hưởng xấu...). Khả năng 'lọc - lấy' và cân
đối mức các yếu tố tham gia của từng 'tập hợp' để mình đạt tối ưu nhất
'tập hợp' đó đưa lại (bởi những mức cần với công sức lao động, những
ảnh hưởng kìm hãm, những 'lấy tốt - lọc xấu'...).
Bạn
'cầm' được các yếu tố mức 'đỉnh' đó, với những thoả thuận quyền lợi mang
lại, sự sắp xếp phương thức lao động phấn đấu cho từng cá nhân thì hình
thành được 'nhóm' ( hãng...) mọi người cùng đầu tư ( cầu...) phát
triển. Mức bạn 'nắm' là mức bạn làm chủ nhóm đó.
Tăng
các 'yếu tố' để tăng mức 'tập hợp' và nên tăng các yếu tố nghiêng về
lượng cho kiểu chinh phục - giỏi đầu tư yếu tố quan trọng (giai đoạn
tuổi yêu thêm 'hình thức' tí để nhiều người để ý...). Những nơi chứa
trong đó các chuẩn mực gì là mức phải thừa nhận cùng (không vì cạnh
tranh sai mà tỏ phân biệt...).
Có những yếu tố trong
một 'tập hợp' sẽ ảnh hưởng tới nhiều 'tập hợp' khác (nơi trường 'học
tốt' sẽ ảnh hưởng tốt nơi quan hệ và lao động; sự việc tiêu cực lúc 'xếp
hàng' phản ánh cái mức kém tổng thể; mức quan trọng 'nhất thời' yếu tố
đó phải công khác...).
Những 'tập hợp nhóm' là đấu
tranh xây dựng quyền lợi đại diện các nhóm đó. Sự cạnh tranh thúc đẩy
sức mạnh các 'tập hợp nhóm' (các hãng, thông tin...). Sự phong phú phát
triển xã hội tạo các mức lao động khác nhau với các 'nhóm' khác nhau. Xã
hội phải cân đối được quyền lợi các tập hợp để phát triển.
4- Phong trào:
Khi
sự việc tích luỹ phát triển tới 'mức ngưỡng' thì cần tạo phong trào để
phổ biến ra. Nếu để tự trình tự khi thực hiện thi thố sự việc thì khó
đáp ứng đủ 'đòi hỏi' bao quát phát triển sự việc đó, ít đạt thăng hoa.
Muốn
tạo được phong trào phải 'lọc - lấy' có những sẽ thoả thuận đưa điểm
cùng ra ( đó là những điểm 'rường cột' - cân xứng được những tham gia để
đạt thành ), chứa sự tương trợ lớn với nhau, nhận ban phát cái gì rộng
nhiều cùng lúc ( khi đạt 'danh sẽ nổi hơn' - tuyên dương nhiều
người...).
Qua phong trào đề cao được mũi nhọn - khám
phá, sự quan tâm nhất thời ( giai đoạn ) lĩnh vực đó phát triển đỉnh cao
trong xã hội, đạt lượng cho trình độ đảm đương duy trì 'chỗ' ( tạo
nhiều người quan tâm phấn đấu lĩnh vực đó dẫn tới khi vươn đạt sẽ tự duy
trì phát triển lĩnh vực đó ). Tạo được những 'tập hợp' mới, những 'bậc -
bước nhảy' do được tiếp cận những phương pháp trình tự phấn đấu sự việc
và cũng từ đó khám phá tích lũy được những cách hay ( những hình thức
mới: mốt,...sáng tạo lao động...).
Phong trào tạo sự
ràng buộc tập trung ý chí mạnh cho 'yếu tố' sự việc, rèn luyện hình
thành những đức tính, có tính giáo dục cùng chuẩn mực ( sự hòa đồng,
hưng phấn, tự tin, lao động, thẩm mỹ...)...
Khi đưa
phong trào phải sắp xếp được với trong xã hội không bị kìm hãm mức quan
tâm các lĩnh vực với nhau, chứa con đường 'đỉnh - nền', đưa ra những
'đỉnh cao đòi hỏi' với phương pháp khuyến khích cách lao động để tạo ra
nhiều sự thành đạt cho từng cá nhân và sự gánh vác trách nhiệm cái
chung.
Tạo 'tích lượng lớn' trong từng 'tập hợp' với
'đòi hỏi' để phải mở ra và xu hướng 'tích lượng' xu hướng mở ( phong
trào học tập nghiên cứu của một trường Đại học tốt dẫn tới mở ra có được
nhiều sáng tạo...)
5- Trội: (Phức tạp trình bày nhưng xem kỹ bạn sẽ có con đường phát triển nhân tài).
Cuộc
sống có những 'đòi hỏi' tác động con đường ý chí phấn đấu. Phải biết
những 'đòi hỏi' lớn của thời đại - xã hội (xây dựng con người văn minh -
hết người bóc lột người, phát triển khoa học kỹ thuật...) và những 'đòi
hỏi' sự phấn đấu hoàn thiện cá nhân (được tiếp thu, lao động rèn luyện,
sinh hoạt...).
Quá trình phát triển những ảnh hưởng
dẫn tới có những 'đòi hỏi' bị 'che lấp - phức tạp' do trình độ cá nhân
chưa đạt lao động vượt mức gánh vác được xã hội (bị những phức tạp nơi
lao động quyền lợi chưa giải quyết được ràng buộc, bị những tầm thường
cuộc sống...) và do tiến bộ xã hội chưa đưa ra được 'đòi hỏi' với 'chung
- riêng' (con đường 'đỉnh - nền' xã hội chưa thúc đẩy cá nhân phát
triển đảm đương gánh vác sự phát triển ). Từ đó dẫn tới chưa cân đối
phát triển phong phú cuộc sống con người hướng văn minh (vật chất không
cân đối được tinh thần... ).
Trình độ mở ra
( của xã hội - cá nhân ) để dẫn đương những những 'đòi hỏi' xã hội và
những lao động mức cao dần đó tự đạt con người văn minh ( công lao động
bản thân luôn gắn được xã hội tiến bộ và được trả ).
Lúc
trang bị được có trình độ rồi phải tuần tự bước chân vào 'nhóm - lĩnh
vực' để phát triển ra. Khi ở trong 'nhóm - lĩnh vực' lớn dần 'trội' mới
gánh vác mở ra cho 'nhóm - lĩnh vực' (được là 'đại diện' của bộ phận
nơi đầu tư mới...). Ðứng ngoài nhìn vào thấy 'cá nhân - nhóm ' 'trội'
được thường ngợp. Có cái khó của mới vào nghề chưa quen nhưng cái dễ của
mức 'đòi hỏi' mới đầu chưa cao (có trang bị học đầy đủ đảm đương được).
'Trội' là ở giai đoạn sau, khi mọi người đã phát huy thạo hết sở học có
được giờ chỉ còn sự khám phá mở ra như thế nào.
Quan
trọng xác định 'nhóm - lĩnh vực' mức phát triển hết khả năng và phù
hợp 'trội' mở sau để gắng bước chân' vào đúng từ đầu ( mức quy mô đó chỉ
vậy hay là có cầu nối sẽ thạo lên 'nhóm - lĩnh vực' mức cao hơn), để có
thúc đẩy và không bị đi vòng.
Trong 'nhóm -
lĩnh vực' phải đủ 3 yếu tố cho sự phát triển là: 1 - bản thân (đạo đức,
quan hệ, quyền con người...) 2 - 'thợ' (được thi thố giỏi lên phương
thức lao động...) 3 - xã hội ( hoạt động cá nhân gắn với phát triển xã
hội, được gánh vác xã hội...). Có con đường 'đỉnh - nền' chung, trong
'nhóm' chỉ đạt những gì (phần mức hay rường cột gì...). Khi mức độ
những 'yếu tố' đó có phù hợp phát triển như thế nào phải có điều kiện bổ
sung (lao động 'nhóm' đó có lương cao nhưng chỉ tiếp xúc máy móc thì
phải có được thời gian lúc nghỉ tham gia các câu lạc bộ xã hội...).
Trong
'nhóm - lĩnh vực' khác nhau thì cách cạnh tranh các 'nhóm' và tự trong
'nhóm' khác nhau. Chứa trong đó kiểu thạo riêng từng cá nhân theo kiểu
'khôn - rộng' đặc trưng 'nhóm - lĩnh vực' đó bị tích lũy theo thời gian
việc (ngoài nhìn vào thấy có những 'phát triển và những hạn chế' - đó là
ngưỡng kìm 'trội', do cá nhân tìm cách tận dụng những chưa hoàn thiện
của 'nhóm' ).
Kiểu tự tạo 'tập hợp' khó hơn
kiểu trong 'tập hợp' lên dần nhưng khi phát sẽ rực rỡ hơn (lập hãng
mới, xây 'đỉnh'...). Khi hình thành một 'tập hợp' dù quy mô đang nhỏ
nhưng đã chứa trong đó những 'lượng' sẽ lúc so tranh được với 'tập hợp'
lớn (vài người lập công ty phần mềm nhưng khả năng có thể lúc tranh
được hãng phần mềm quốc tế hàng nghìn người - khác với kiểu vài người đó
vào phát triển trong hãng quốc tế đó ).
Nơi có 'nhóm'
đi cạnh tranh 'nhóm' khác lớn và quyền tự chủ nhóm thì đường 'đỉnh -
nền' phát triển 'trội', cá nhân (riêng) trong đó luôn được 'đòi hỏi' và
đáp đúng. Nhận thức từng mức tiến bộ xã hội mà trình độ lao động bản
thân sẽ chịu những ảnh hưởng như thế nào trong các 'tập hợp' chứa bản
thân (hiểu biết các mức 'bậc', con đường 'đỉnh - nền', độ phức tạp cạnh
tranh các 'tập hợp', những còn thiếu chưa tiến bộ, những chưa bổ sung đủ
phát triển con người văn minh...).
Trong
'cái chung' thường cái 'riêng' (nhiều cá nhân) cùng tranh phát triển
không theo tuần tự rạch ròi mà phức tạp, nhiều 'yếu tố' tác động lẫn
nhau cả thuận lợi lẫn khó khăn. Những 'lượng riêng' (kiểu tự lập, quyền
lợi cá nhân...) và lao động những 'lượng chung' mới phát triển được
(cùng đầu tư, giúp đỡ...). Tự mức kế hoạch 'cái riêng' mình giữa mọi
'cái riêng' khác và độ phức tạp tăng lên khi 'cái chung' lên. Đủ trách
nhiệm gánh vác bản thân trong tập hợp đó để xác định phạm vi đúng phát
triển từng 'cái riêng'.
Khi 'nhóm đòi hỏi' tốt thì một
(trong nhiều mũi - mũi nhọn) yếu tố gắn kết trong 'tập hợp' nhóm (kiểu
học tập đạt bằng giỏi - đạt thạo 'thợ' lĩnh vực: thông thạo kế toán kinh
tế, thạo tin học...được tuyển ) sẽ chỉ lo miệt mài cống hiến các yếu tố
đó trong nhóm (không bị những đòi hỏi khác, những cạnh tranh khác không
phù hợp: làm tin học cho công ty không phải lo tiếp thị giữ khách hàng,
chỉ lo máy...).
Đấu tranh xây dựng từng
'riêng' gắn phù hợp ( không bị xen lẫn 'đường của khác' - người riêng
khác, làm thay, gây ảnh hưởng sai, mất tập trung lượng...). Từng 'cái
riêng' phát triển tiến bộ mới đấu tranh cho 'cái chung' phát triển khi
'cái chung' bị kìm hãm sai. Khi mải miết tập trung lao động 'cái riêng'
mà chính tôn trọng 'cái chung' (không ảnh hưởng người khác...). Kiểu tôn
trọng tập thể bằng có gánh vác được việc chung - không vì từng 'cái
riêng biệt' thiếu tương trợ (không liên kết, vì vươn mức...). Mức đại
diện cho 'cái chung' đó chứa để thành đi tranh với 'cái chung' khác
trong 'cái chung' lớn hơn (để tự 'riêng' so...). 'Chung riêng' giỏi mới
tạo được phong cách riêng tiến bộ. Trong 'cái chung' chịu ảnh hưởng
kiểu: níu cùng, kiểu trình độ phát triển 'cái riêng' từng xung quanh ảnh
huởng 'cái riêng' bản thân....
Tâm lý sẵn
sàng đương vượt bởi phát triển là mức phức tạp lên (bó lại, mở ra, đáng
nhận, nhận đúng). Giữ luôn chủ động tự nhiên đáp lại sự việc (tranh luận
được, không che dấu bản chất...). Cách 'cái tôi' hòa giữa mọi người để
ít bị vướng mắc (quá trình hoạt động cuộc sống sẽ gặp những sự việc và
cách giải quyết đáp lại), không tự mức nặng nề sự việc (mình có sự việc
gì hơi xấu nhưng mức quan tâm để ý của 'khách quan - người khác' vấn đề
đó là chỉ mức vậy ). Không bị đeo bất ổn do tác động khách quan, 'thả'
được không ai làm bản thân ức chế. Sự việc là phát triển lên đương vào
'chung - riêng' của việc không ảnh hưởng sự việc đó vào phát triển riêng
của bản thân ( đó chỉ ảnh hưởng của 'nhóm', dám nhận tỏ bầu...), không
sợ 'cái riêng' bản thân ra nơi ( thói quen dấu mình...), đừng lấn mất
tôn trọng nhóm ( thà thua gì - đừng tranh cãi không kiềm chế được tay
chân...).
Tinh thần gắn được vào sự việc cốt lõi tỏ cho
đúng không bị liên quan ảnh hưởng nhiều sự việc vớ vẩn tỏ sai, gắng tạo
yếu tố hưng phấn. Nhận thức tâm lý, không bị phức tạp con đường 'đỉnh -
nền' gây không cứng cáp tâm lý (kiểu có những ưa những không, những
thoả mãn cách phấn đấu những không mà gây kiểu sức ép dư luận xã hội,
gây 'phá vỡ cái tôi' phản ứng đáp lại thất thường không hoà được vào tất
cả mọi người - biện pháp chấp nhận 'được mất', lấn át dần ).
Phát
triển tính trách nhiệm, cạnh tranh tăng để đương sự việc, đương tâm lý
(được ủng hộ và không, không thua con người có văn hóa - ngôn từ đúng
không tay chân khi bị đối thủ lừa gây nóng... ). Tâm lý không đương kiểu
'không ngại - sợ gì' dẫn tới phản ứng tỏ thái quá mà sự việc nên theo
chuẩn (bị chỉ trích dẫn tới bảo thủ...). Cạnh tranh đúng thì phát triển
một cách tự nhiên, không bị cạnh tranh mà lệch phát triển (kiểu bị 'leo'
- không theo chuẩn mực xã hội ).
Trình độ
'trội' tỷ lệ trình độ mức cạnh tranh với 'lượng' nơi đó (nhóm đó, thi
thố...), mức gắn kết 'tập hợp' này so với 'tập hợp' khác. Không bị 'đưa
ra hay gặp' những yếu tố 'đòi hỏi' sai dẫn tới phá 'lượng' ngoài mục
đích (cạnh tranh kìm hãm: tranh luận sai, hiếu thắng môn thể thao...).
Những tác động cứ bình tĩnh đáp và chế ngự chịu được đừng bị phá vỡ lệch
ngoài chuẩn mực (bị gây chệch hướng ), mưu dài.
Trình
độ 'trội' tỷ lệ trình độ mức cạnh tranh với 'lượng' nơi đó (nhóm đó,
thi thố...), mức gắn kết 'tập hợp' này so với 'tập hợp' khác. Không bị
'đưa ra hay gặp' những yếu tố 'đòi hỏi' sai dẫn tới phá 'lượng' ngoài
mục đích (cạnh tranh kìm hãm: tranh luận sai, hiếu thắng môn thể
thao...). Những tác động cứ bình tĩnh đáp và chế ngự chịu được đừng bị
phá vỡ lệch ngoài chuẩn mực ( bị gây chệch hướng ), mưu dài.
Hiểu
biết đủ 'biến' (kiểu sự việc nhiều hướng khả năng...), những tiêu chí
xã hội còn chưa chuẩn mực mọi tác động xấu tốt với bản thân để mức đương
sẽ 'lượng' cho đấu tranh cơ chế và 'lượng' cho đấu tranh dành. 'Trội'
là cũng phần trình độ nhận thức được đủ 'diễn biến' mà qua trải nghiệm
có được (cập nhật thông tin, tìm hiểu xã hội, sự bảo đảm...để không bị
qua nhiều thất bại mới 'đủ biến' trải nghiệm ). Kiểu 'đánh cờ' phải đi
theo tuần tự tối ưu nhất nước cờ (không mất tập trung, coi thường, chiến
thắng không bỏ ra công sức đúng ) là lường được 'diễn biến' tốt xấu xã
hội.
Mức 'trội' thường ở trong cạnh tranh
nhiều 'nhóm' (trong nhóm cũng có cạnh tranh nhưng thường đơn giản ) phải
biết cân đối những lực lượng 'tương trợ - đối kháng' để dành 'đỉnh
cao'. Con đường đạt vinh quang luôn có nhiều 'cá nhân - nhóm' tranh
cùng, không bị sợ đối lập một 'nhóm' riêng mà cầu toàn làm 'kể lấp đường
cho người khác'. Nhiều 'nhóm - cá nhân' ai cũng có những phát triển,
những đối kháng nhau. Phù hợp can đảm ý chí và giỏi biện pháp giữa phức
tạp tương hỗ để tồn tại (đi săn phải dấu thợ săn - tỷ lệ dấu 'tranh', ít
những đối lập...). Trong 'cuộc' ai tích 'tạo thế - lợi thế' giỏi người
thắng.
Mức lên luôn mức tăng đẳng cấp đối
thủ cạnh tranh, mức cao nhất 'là một trong nhóm tranh' và xây dựng xã
hội ( là một trong nhiều hãng mà không quẩn quanh chỉ là 'bộ phận văn
phòng của một hãng...) - cách này trong nhóm phải chứa đủ lượng của sự
phát triển tiến bộ ( đại diện quyền lợi gì, phương thức sản xuất...).
Cạnh tranh với đối thủ nào không bị ảnh hưởng 'thước đo' của đối thủ đó,
cạnh tranh với ai tỏ với đó ( không 'nổi' được nơi khác - nếu có do tầm
mức quan trọng sự việc với nơi nào ). Không bị hướng cạnh tranh những
xu hướng phát triển xấu ( do luật chơi, mức văn minh xã hội ) không bị
'ngưỡng' đối nhau ( kiểu văn nghệ sang nơi thể thao, kiểu thơ sang nơi
tranh dành chỗ...).
Những tranh gì chứa được
làm 'đỉnh' đừng vì kiểu chỉ nổi tiếng. Kiểu cứ cố những giải thi không
đạt được nhất làm bậc đến khi 'trội' giải cao nhất ( những nhiều lần thi
học sinh giỏi các cấp đạt mức gì nhưng có lúc đạt giải nổi nhất: mức
giải lớn, thủ khoa đại học...). Cạnh tranh nhưng giữ được hài hoà: đạt
mình - mọi người - xã hội ( có chứa cái riêng cho người khác...).
Kiểu trong 'lĩnh vực' riêng có những kiểu cốt lõi chế ngự theo đặc điểm phát triển sự việc đó, phải tìm bí quyết mới trụ được.
Chẳng
hạn: hai người cao cờ bằng nhau thi đấu giải tự do ( không giới hạn giờ
) thì người A nắm bí quyết 'sức nặng' - thường ở phong cách chơi ( bài
Kỳ vương ) luôn thắng dù người B thua đã về tự luyện tập nhiều. Bởi khi
chơi với 'phong cách sức nặng' thì tâm lý tối ưu nhất ( bình tĩnh chín
chắn, tôn trọng đối thủ - mình biết là đối thủ có biết...) và tuần tự
tối ưu nghĩ hết mọi 'biến' thực tại nơi ván đấu ( người B thua thì rèn ở
nhà nhiều nưuớc cờ đi nhưng là tuỳ chọn được nhiều biến sau khi đi
nháp mà không quyết đoán chu đáo khi đấu và ít gặp đúng biến khi đấu;
người A 'sức nặng' thì lấy thực tại tập trung cao độ rèn thực tế luôn và
vì thế công phải rèn ít ). Người B thua khó tìm được thầy chỉ ra bí
quyết đó ( có thể người C khác đánh thua người B nhưng họ vẫn là thầy
chỉ ra được, chỉ do họ không tập trung 'lượng' trội kiểu chơi cờ đó -
cái khó của tìm thầy trong thiên hạ là vậy ) mà tìm người D khác đánh
thắng người A đó làm thầy nhưng vẫn thua ( bởi người thầy D đó thắng A
là mọi yếu tố tập trung lượng quá lớn cho chơi cờ thôi ).
Khi
cùng phương thức lao động, người cố tâm hơn sẽ 'trội' hơn kiểu 'sức
nặng' vậy. Trong dành 'chỗ' xã hội là 'liên kết nhóm - đại diện', học
sinh là 'hệ thống được đủ mức kiến thức' giai đoạn cần, giáo viên là
'tích luỹ và trách nhiệm'...
Xác định 'bậc'
xã hội và tự 'tạo bậc' để những sức vươn và giữ được trội. Thường kiểu
'lưu vực' phát triển có được phản ánh phát triển mức 'bậc'. Mỗi bậc 'đòi
hỏi' đúng 'lượng' cần phải có ( chọn lọc đúng đủ mức kiến thức, công
gánh vác xây dựng đó mức phát triển...) qua đó gộp được giai đoạn
'lượng' cho tranh dành thi thố ( càng phát triển bậc cao càng phát triển
tranh thi thố ).
Với hình thành kiểu 'tập
hợp' mức nhóm tham gia với khoa học hiệu quả nhiều mức 'đại diện' trong
đó là những mức 'bậc'. Những hệ thống kiến thức với phương thức lao động
tạo ra thành quả xã hội hay bắt đầu mở kết hợp là đánh dấu những bậc.
Những ảnh hưởng tác động tương hỗ lẫn nhau của những 'cái riêng' ( cá
nhân ) khi phát triển cũng tạo thành 'cái vòng quanh của bậc đó', giữ
những chuẩn mực, bảo đảm quyền lợi chung riêng.Tự tạo được 'tập hợp'
kiểu hình thành ngang 'tập hợp' lớn ( mức đỉnh cao - chứa tương lai ) sẽ
tự tạo kiểu 'bậc' cân dần, chỉ có những mức 'trong chung' chưa lớn bằng
( hãng vi tính ta mới lập một bộ phận makétting chưa trội bằng hãng
Quốc tế nhưng có cơ hội trội bằng...).
Con
đường 'đỉnh - nền' chinh phục đó chứa những bậc trội lên, khi gom nhiều
yếu tố mà từng yếu tố trội lớn dần lấn át sẽ đạt đẳng cấp 'trội' đó (
kiểu phát triển mở kiến thức dần từng bậc tới thông thái, kiểu thợ
chuyên máy móc tới ôm được nhiều bộ phận khác...). Từng yếu tố chủ đạo
nào đó lớn lên sẽ kéo nhiều cái lên ( phát triển tâm lý tốt lên sẽ công
việc và quan hệ những hiệu quả cao hơn...). Qua cọ sát những lý thuyết
sẽ do những điều kiện hoàn cảnh mà có các trận yếu tố khác nhau được so,
một yếu tố không ngại họ trội hơn khi dùng 'trận yếu tố' ( mình tiếng
anh để mở giao tiếp kiến thức khác mà không so với sinh viên tiếng anh
). Không bị những 'đòi hỏi' sai mà bị kìm hãm trong những 'vòng bậc' sai
kiểu đó ( so những 'yếu tố' riêng không gắn những 'yếu tố' đó vì 'đạt
mục đích' - so là so những mục đích mà qua 'công trận yếu tố' đã thành
đạt ).
Đưa được nhiều 'yếu tố' ra tranh mức
với những mục đích với mức 'bậc' và có thể bỏ qua những 'bậc' dưới,
những trong ngoài ( nghiên cứu đề tài với giáo sư ). Khi tranh những mức
đó thắng có át lại những 'yếu tố' không tỏ được ( kiểu 'thần tượng' để ý
những 'đại diện trội': để ý đạt giải mà ít để ý tác phong...). Với mục
đích khác nhau có những 'kiểu' ( trong 'nhóm' hay vượt 'nhóm', bầu,
hãng...) và mức 'bậc' ( học để đậu Đại học hay thạo việc...) khác nhau.
Mức trội ( bậc đó ) gắn với trách nhiệm ( kiểu huy chương vàng toán Quốc
tế để là lợi thế phát triển sau và giữ được tích luỹ vào mục đích
gì...).
Mức từng giai đoạn kiến thức thi thố
của dành vị trí đó được tiếp cận những tích lượng mới. Từng giai đoạn
từng bậc có mức phù hợp trong 'tập hợp' mức vị trí trên con đường 'đỉnh -
nền', mức đó trong 'chuỗi' những đan xen những được so. Phát triển lên
phải có yếu tố đặc trưng phát triển lên gì con đường 'đỉnh - nền' (
phong cách lên chỗ, nâng 'lưu vực'...). Khi khó thấy 'bậc' thì cứ mở dần
phương thức lao động ( mọi tích luỹ...), phong phú những 'lưu vực' (
tham gia...). Kiểu từng giai đoạn nhất định đạt ngưỡng gì mới thuận lợi,
mới thường đủ sức đạt sau những gì ( học liên tục tới Đại học và thạc
sĩ với kết quả giỏi thì dễ học lên Giáo sư...).
Con
đường 'đỉnh - nền' có những có những phức tạp qua nhiều khâu ảnh hưởng
lẫn nhau, bị phụ thuộc phải đạt trên mức 'ngưỡng' nào đó mới 'lớn' được (
khi công 'mức khá' chưa vượt 'hạn chế của nhóm' đó được - kiểu trong
nhóm lao động thêm 1giờ công hàng ngày cho xã hội chưa chắc xã hội biết
công đó mà lại bị 'níu' cào bằng trong nhóm ).
Mỗi
người khi tập trung 'lượng' cho một sự việc không bị bó thời gian thì
khả năng đều thực hiện được. Khó là bị đan xen nhiều sự việc lúc và mỗi
sự việc chỉ cần mức 'lượng' cho đúng vừa đủ. Muốn vậy những sự việc mục
đích chính phải có kế hoạch phát triển với khả năng tập trung được lớn (
học trang bị gì, rèn tính...) và chia được tổng 'lượng' có ( tích luỹ
gì...) tối ưu. Sự việc mục đích chính thì chú trọng 'cái chung' ( với
xã hội ) và 'cái riêng' để không mâu thuẫn sai. Cái có lợi thế tương trợ
được mục đích và các mục đích đó cần hay tương trợ nhau. Chú trọng tích
luỹ lợi thế dần ( mỗi quan hệ, kiến thức, những trình độ bước nhảy dành
chỗ, gánh vác...).
Mỗi mục đích chính tồn
tại những yếu tố mà cách đáp cho phù hợp ( học phải: thời gian hợp, tìm
được cần phù hợp mức hiện tại và bước nhảy bậc ). Cách tổng hợp các yếu
tố 'lượng' tối ưu một giai đoạn mới của mục đích ( cạnh tranh hơn: có
thể trước ở trong 'bộ phận nhóm' phát triển lên với phát triển bộ phận
nhóm mà giờ đứng đầu 'bộ phận nhóm' cạnh tranh bộ phận khác của cơ cấu
đó ). Nâng trình độ 'chung riêng' lên theo mức 'trội' ( bởi mức làm chủ
cái chung lớn hơn, cái riêng lớn hơn ).
Trội
chứa đạt đủ nhiều yếu tố đi kèm ( có 'lưu vực' tốt, đạt quyền lợi, gánh
vác...) là khó mà thường đạt một số ( chẳng hạn chỉ được lợi ). Xác
định tổng 'lượng' có tích luỹ cũng là những trội ( vật chất làm ra...).
Kiểu những tư duy, hiểu lịch sử phát triển cần rèn luyện qua mức nào đó (
chơi điện tử rèn phản ứng nhanh...) những gộp lại quan trọng đủ hơn
'ngủ quên'. Kiểu hướng trội yếu tố phát triển thường bị lệch - còn lại
trong bộ phận đó khó những trội khác bởi bị giới hạn ( bị lệch kiểu chỉ
tranh 'chỗ' những yếu tố nghiêng về cách quản lý đó mà thiếu những
chuyên sâu thạo việc kiểu 'thợ'...). Mỗi mục đích cần những mức yếu tố
khác nhau ( khi tiếng Anh chỉ để giao tiếp...), chủ động được mức phụ
thuộc, kết hợp để không bị 'mức vừa' của yếu tố đó gắn kết là thước đo
trội. Mục đích đó chưa vừa ý có những mục đích khác bù lại ( khi chưa
đạt hình thức nhưng nội dung đã đạt...).
Hiểu
được mức 'danh' và mức 'nền' có được đừng nhìn theo kiểu 'nổi tiếng' xã
hội ( lương của thể thao là phần của tạo chú ý quảng cáo, cơ chế lao
động khác là do nơi cách tổ chức lĩnh vực đó - 'lượng' chứa khác nhau ).
Mức độ sự việc phù hợp với thời gian tỏ ảnh hưởng hiện tại. Mức gánh
vác đó là trội đó rồi chỉ do nhiều lúc 'nền' ( mức mọi người quan tâm
lĩnh vực - không nổi tiếng...). Nhận thức con đường 'đỉnh - nền', của
từng 'bậc' phụ thuộc trên dưới những gì ( kiểu sáng tạo trong hãng sản
xuất ô tô không giới hạn, trội lĩnh vực tin học nhưng chưa dẫn được...).
Xác định dành được sẽ mức có được những gì để tích luỹ đầu tư chinh
phục phù hợp có. Sự việc mục đích phải trong phát triển đạo bản thân (
những đức tính, nhận thức văn minh...). Xác định những sự việc phát
triển cần phải có ( lễ, trung thực...), mức chứa nhiều điểm của tương
lai ( nơi đi dạo rèn phong cách, diễn biến...).
Khi
đạt ngưỡng ( mở trước ) thì những bắt đầu thực thi rộng ( khi đạt 'thần
tượng' rồi thì những 'đạo' với người mà mở sẽ lớn bởi được nhiều người
quan tâm...).
'Thế' bản thân không sợ kiểu
việc chỉ sợ kiểu 'mức'. Bởi trình độ cao mới biết những yếu tố xung
quanh khi phù hợp từng giai đoạn phát triển, khi kìm hãm ( khi mọi người
cùng hoà đồng sự việc tạo thoải mãi, khi gây ảnh hưởng lấn sang mất
phong cách...). Mức trội này có thể nhóm đó chứa ủng hộ mình phát triển
nhưng lên mức trội hơn nữa có thể nhóm đó cản trở không cho lớn hơn ( do
cạnh tranh trong nhóm những 'riêng' ở chỗ hơn muốn 'cái riêng' khác mức
đó để có lợi hơn cho họ ).
Điều độ để giữ
được nhiều mức của những mục đích không vì thái quá sự việc này ảnh
hưởng sự việc khác. Những sự việc bản thân giỏi để ít bị đối ngẫu ức chế
mà là thêm hưng phấn ( kiểu giáo viên giỏi thích được gặp học sinh phát
triển sự việc để cùng vun nền, khác với giáo viên chỉ chế ngự học sinh
những khó ).
Xác định được mấy mục đích cần
và đủ từng giai đoạn để kế hoạch sắp xếp 'lượng' lao động phù hợp phát
triển và cách trang bị 'lượng' từng khả năng có được hiệu quả nhất, với
những cản trở. Đó là những mục đích gì của 1 - phát triển bản thân 2 -
thi thố - chinh phục 3 - tranh dành
1 - Phát
triển bản thân: mức và kiểu liên hệ ( quan hệ, gắn...); tính cách và
rèn luyện đáp được với mình ở trong gì; lao động tập thể mức tương trợ
và mức cân; cách con đường 'đỉnh - nền'; lưu vực; bó và mở được với tốt
xấu phù hợp mọi người như thế nào.
Từ những yêu cầu đó với quan
điểm đạt sự: chủ động - tự do, thoải mãi - hưng phấn, tương trợ, người
cầu mến ( gánh được ) mà đề ra được phù hợp mục đích phát triển bản
thân từng giai đoạn với 'lượng' ( chẳng hạn giai đoạn học sinh mục đích
bản thân: 'phong cách lao động học', bạn bè trường tốt...).
2
- Thi thố - chinh phục: để khẳng định con đường 'đỉnh - nền'; những
'lượng' bị giới hạn trong 'tập hợp' tìm nơi mở ra được; 'làm chủ - xây
dựng' những 'tập hợp'; 'lượng' được tự do chủ động tích luỹ không bị
giới hạn trong 'tập hợp'; để chinh phục lẫn nhau không theo tuần tự
trong 'tập hợp'; những phát triển con người thường tự bị kìm trong 'tập
hợp' là 'công lao động được trả lương' - thi thố chinh phục để vượt
ngưỡng đó, để gánh vác xã hội, mục đích trách nhiệm không chỉ vì được
đáp lại.
Từ đó kiến thức - nhận thức tích luỹ, trình độ giải quyết
sự việc mà tổng hợp đề ra mục đích: phương pháp mới - 'thạo' lên bậc (
đảm đương được theo trình độ cao dần của xã hội ); phát triển hướng
chuẩn mực và xây lên đỉnh khám phá.
3 - Tranh dành: lấy phương thức lao động, tư liệu sản xuất, chỗ - lợi thế, dành chỗ 'xã hội - tập hợp'.
Những mục đích với 3 kiểu hướng trội là:
1
- Trội kế thừa: giỏi thạo - phổ biến lại ( kiểu này nhiều - kế thừa
được lĩnh vực nào đó mức giỏi thạo dần đi lên mức đỉnh lĩnh vực: học
tuần tự lên giáo sư...).
2 - Trội kế thừa
nhiều yếu tố và 'tạo trận các yếu tố' mũi nhọn dành thắng từng mức
'đỉnh' ( dành chỗ gánh vác, mức hãng tồn tại với thị trường...).
3-
Trội kế thừa nhiều 'yếu tố' và tổng hợp cân đối phù hợp tạo khám phá
xây 'đỉnh' mức cao lên ( nhà nghiên cứu văn hoá học hỏi xây dựng nền văn
hoá mới, giáo sư lý thuyết kinh tế, kiểu 'tập hợp' mới...).
Trong
'nhóm' sự việc lao động do công sức mục đích sự việc đó, do lặp nhiều
gặp khách quan ( người ) nơi đó mà thường bị nhàm 'đạo' sự việc - kém
phát triển con đường 'đỉnh - nền' nơi đó ( trong bộ phận làm cùng nhau
thường ít để ý giữ lễ nghi, cào bằng...). Trội hết trong 'nhóm' nhưng có
những mục đích khác ( khi ngưỡng giáo viên dạy giỏi trong trường đã khó
hơn nữa thì phát triển những trội về chia sẻ cho học sinh...).
Mục
đích ra mới biết những phát triển, những kìm bởi lý thuyết chung còn
thực tế hoàn cảnh các yếu tố biến thiên chỉ qua cọ sát mới điều chỉnh
phù hợp được.
Cách lao động tích luỹ là có
những đức tính cùng. Khi nhận thức được mức độ cạnh tranh là làm chủ
được những ổn định tâm lý, những sự việc bình tĩnh chính xác. Khi giỏi
dần 'chia phù hợp lượng' cùng sự việc 'cân đối các yếu tố' thì những đức
tính cũng phát triển hài hoà. Bảo vệ những mũi nhọn phát triển có những
đức tính mạnh ( can đảm, trung thực, đấu tranh...). Khi trội lĩnh vực
gắng thi thố ra xã hội để quá trình chinh phục tính cách bản thân phù
hợp trình bày thể hiện trong mọi người.
Luôn
phát triển nhận thức, tôn trọng mọi người - phát triển cách hưởng thụ,
sướng giữa mọi người - 'đòi hỏi nhận đúng cái tôi', hoà 'cái riêng giữa
cái chung' - bình tĩnh tự chủ giữ được cạnh tranh đúng - phương thức lao
động theo được chuẩn mực xã hội, chú trọng được mục đích không bị tỏ
sai thì sẽ trội những đức tính bản thân lên. 'Sang trọng' là ở 'có' (
nhận thức, lao động đúng tạo ra, quan hệ, phẩm chất...) và 'con đường
phát triển' ( vì hợp 'đạo sự việc' - theo đúng hướng chuẩn mực: phương
thức lao động đúng, rèn luyện, gánh vác...).
Mức
'trội' khi thành quả đúng sẽ nâng được mức đạo bản thân ( học 'phương
thức lao động' sẽ được biết những đức tính mà thường khi chỉ tự rèn
luyện không biết đúng, rèn phát triển 'trội' chứa rèn phát triển bản
thân ).
Có những yếu tố hình thành sự phát
triển, tuỳ điều kiện hoàn cảnh mà cũng có những tác động ảnh hưởng khác
nhau. Phải sắp xếp được mức của từng yếu tố cần như thế nào để đạt lượng
tương trợ tối ưu nhất cho mục đích.
Cân đối
được phát triển 'đức và lợi' như thế nào để tương trợ đạt hiệu quả cao.
Khi lao động dành lợi đúng quy luật phát triển xã hội thì cũng hợp
'đức' hay phát triển cái 'đức' hợp phát triển của xã hội để đạt sự tương
trợ lớn dành lợi ( lao động tập thể, những 'đức tính' thắng...). Cái có
'đức - lợi' đó hài hoà phát triển ( hãng phát triển mà phát triển con
người qua lao động ). Cái đó vật chất lớn dành không đúng với xã hội
giảm cái có 'nền' ( vun...) xã hội cho bản thân. Từng giai đoạn có những
'yếu tố' nâng đỡ để dồn lượng được cho yếu tố chính, tạo lợi thế ( được
nuôi học mà không phải vừa làm vừa học...). Được đầu tư phát triển gì,
đấu tranh những yếu tố kìm hãm cản trở, phải luôn năng động xem xét.
Tạo
đúng và đủ cho sự phong phú phát triển bản thân và mục đích phấn đấu để
dành lượng lớn nhất của từng yếu tố ( tranh tỏ nơi mục đích trội, không
tranh những sự việc khác, dành nghỉ ngơi bằng cách vào sự việc phát
triển phong cách, chia sẻ mọi người...). Luôn kiên trì tìm tòi tích luỹ
những yếu tố và tổng hợp để khám phá mở ra ( cùng kiến thức kinh tế
trong nước nhưng khi ngoại ngữ thạo sẽ có khả năng tham gia thị trường
Thế giới...).
Thông tin và sự kế thừa được
xã hội rồi tổng hợp được tạo ra mục đích để lao động đạt trội. Giỏi quản
lý được xã hội là đưa các yếu tố riêng của xã hội gắn kết lại cho hợp
quy luật phát triển ( hình thành hãng, trình độ giáo dục hợp tiếp
thu...), lấy được mức và bó được mức ( mức tham gia...). Trội đó vì
trách nhiệm dùng duy trì tồn tại lợi thế sau ( huy chương vàng toán Quốc
tế... ) không vì coi 'đỉnh cao' đó ( tự mãn ) mà làm sai con đường
'đỉnh - nền' bản thân.
Trận 'yếu tố không
trội' nhưng 'triết mọi yếu tố' gộp ra, mức 'triết' mà sự việc hợp với
hoàn cảnh kỳ lạ, đạt tự do ( tự do thưởng thức thổi sáo nơi phố...) -
khác với mọi người thường phụ thuộc không gian xung quanh.
Tìm
được nguyên nhân chính 'trận yếu tố' thất bại, chỉ ra được do yếu tố
nào. Không vì thất bại mà phá hỏng không giữ được các yếu tố còn lại đã
đưa đúng mức, không duy trì được 'tuần tự - khai cuộc' đúng.
Phù
hợp yếu tố dàn ra gánh vác được hơn ( đủ yếu tố mới gánh vác được - một
yêu tố không ). Những yếu tố theo bằng và có yếu tố mũi nhọn ( kiểu vận
động viên môn thể thao những động tác thực hiện bằng người khác - trội
hơn là ở thao tác sở trường gì...). Nơi phong phú, trung tâm thì thuận
lợi đủ nhiều yếu tố.
Xã hội mang tính cạnh tranh cao
khi đó một đặc điểm yếu tố giỏi trội khó trụ tranh dành tồn tại được (
khó đủ 'lượng' hoàn thành sự việc được...), phải tổng hợp nhiều yếu tố
'lượng' cho một thành quả ( học giỏi phải cách lao động tập thể, hãng
sáng tạo giỏi nhưng phải đầu tư kịp thời...gắng tích luỹ qua căn bản của
thẩm mỹ - kinh tế - địa lý - triết học...). Khi đó người thành công là
người giỏi tổng hợp cân đối được các yếu tố cho mục đích cần và lượng đủ
cho các yếu tố đó ( ở mức khá hay căn bản - bởi không đủ để mọi yếu tố
đều giỏi trội, tìm hiểu lịch sử quá trình phát triển lĩnh vực đó ).
Không hệ thống được thì chỉ 'trội bộ phận' ( học chỉ phần đại số, thạo
một phương pháp lao động...).
Quá trình học
phải hệ thống được kiến thức từ thấp lên cao theo từng giai đoạn để
phương pháp học phù hợp từng phần kiến thức. Khi một học sinh cấp 3 học
thi Đại học thì căn bản phải hệ thống được kiến thức, từng phần có được
tài liệu chuyên sâu. Chẳng hạn phần đồ thị có sách riêng từ căn bản đến
giỏi. Kiến thức đòi hỏi của thi Đại học mọi phần ( đồ thị, lượng
giác...) đều đủ tài liệu hệ thống. Từ đó chia được phương pháp học từng
giai đoạn phần phải tiếp thu, bổ sung công sức phần khó tiếp thu. Nếu
chỉ theo cách hệ thống học trường sách giáo khoa thường mức không độ
khó. Trình độ người viết 'sách nâng cao' được là mức giỏi và chuyên sâu
phần đó. Quá trình ở trường thường bị động quá trình tiếp thu, không
chia được công sức theo quan trọng từng phần. Chỗ hổng chưa nắm vững khó
điều kiện trang bị lại do chạy theo tiết học. Tự ( hay được giúp ) hệ
thống là chủ động được phương pháp học, giai đoạn mức phải hoàn thành
tích luỹ. Khi đó học là với kiến thức hệ thống đủ thi đại học từng phần
có từ căn bản đến độ khó thì đọc qua lý thuyết, xem bài tập mẫu làm bài
tập, mức tập trung tư duy bài khó quá thì xem bài giải...để với từng
giai đoạn đề ra phải thành thạo mọi mục kiến thức trước khi đi thi (
phần nào kém thì chủ động xem đi xem lại - phần hổng công nhiều ). Ta
thường thụ động 'lượng' theo trào lưu chung mọi người công nhiều ( tiền
học, làm bài tập thụ động...) mà trước nhất không tìm đủ tài liệu (
tiền mua đủ tài liệu thường không quá lớn so với công bị mất bỏ ra thụ
động làm những bài tập trường ra hay sưu tầm bài lặp không khoa học,
dạng thì thiếu, không theo tuần tự căn bản lên cao ). Lúc đi thi mọi
dạng ( toán...) đề ra ta đã gặp chỉ khác tham số cách lắp ghép các ý.
Học là để thạo căn bản, làm bài tập khó phát triển tư duy và đủ dạng
toán bài tập đã làm để lặp gặp. Người học giỏi ai cũng đi thi có phần
những bài gặp đã làm ( bởi học nhiều, đủ dạng mà người ra đề khó vượt
ngoài mức ). Lúc hệ thống được kiến thức thì tự phấn đấu được phải hoàn
thành, năng suất lao động học ( ở trường phong trào học là chỉ cho mức
căn bản đậu tốt nghiệp, trường chất lượng và nơi dạy thêm thầy giỏi chất
lượng cũng chỉ do phương pháp hệ thống kiến thức truyền đạt được và
tiếp thu kỹ từng phần - do đó cái khó của các trường là mức của phần lớn
học sinh phấn đấu đậu tốt nghiệp và phần còn lại đủ sức phấn đấu đậu
đại học để hệ thống phương pháp ). Một học sinh có tư chất say mê học,
được hệ thống kiến thức tài liệu ( mức căn bản tới tiến bộ nhất ) người
chỉ dẫn thì ngưỡng học rất trội giỏi.
Trình
độ 'trội' của quá trình tích luỹ nhận thức xã hội là tìm tòi được - hệ
thống để tiếp thu được ( kiến thức cần từng giai đoạn, cách tiếp
thu...).
Nhận thức con đường 'đỉnh - nền'
với mục đích phát triển để lao động say mê thăng hoa sự việc đó ít mệt
mỏi, tập trung được lớn ( môi trường học được phát triển thể chất con
người, được giao tiếp thi thố...lao động cho chuẩn bị thi thố thường say
mê khác với nơi làm việc khô khan phải tham gia các câu lạc bộ giải trí
). 'Sứ mạng' con đường 'tôn' phát triển bản thân mới dành được tổng lực
ý chí phấn đấu, chứ những sự việc chỉ lao động và vật chất được trả thì
hay mệt và chỉ phát triển đều đều ( khám phá sự việc chính phụ, những
mục đích phải dành sức lực trí tuệ còn lại 'đi xem nghỉ ngơi', sứ mạng
lên tự tăng sức lên ). Có những lao động tự mày mò thêm tích luỹ lượng
bản thân cho những bước nhảy luôn dùng được mọi nơi ( lấy nhàn thắng
mệt: tích luỹ kiến thức, rèn tính...thường lao động để thu nhập tồn tại,
lao động trang bị tích luỹ cho bước nhảy phải tự công sức thêm ).
Cân
đối được 'đức và vật chất' để điều chỉnh lao động cho phù hợp giữa bản
thân và gánh vác xã hội. Trang bị bằng được lao động ( mức gắn...) và
'quan hệ xã hội' ( thị trường...) để vào tham gia. Có đầu tư mới mong có
được, nhận đầu tư có chia sẻ. Do kiểu bản thân vươn sự việc mà gặp
những ảnh hưởng ( kiểu 'công' dành tình yêu không đúng dẫn tới hay trêu
ghẹo con gái - bị bỡn việc không nghiêm túc ).
Hệ
thống được kiến thức - lao động tư duy để phát triển trình độ ( những
chuyên gia...). Tiếp cận phương thức lao động - rèn theo đúng được tuần
tự và chắt lọc để phát triển kiểu 'thợ' ( những môn thể thao, nghề thợ
giỏi...). Quan trọng phải tạo được con đường 'đỉnh - nền' của lao động
đó ( học sinh giỏi thường tự có 'đỉnh - nền': quý, khuyến khích, nổi
bật...để say mê mà ít những thú khác, 'thợ' trội của thi thố mà có 'đỉnh
- nền' của nơi chinh phục ).
Để trội phải
tạo được phong cách, đặc điểm riêng của lao động đó ( sắp xếp kiểu cho
phù hợp hiệu quả nhất, kiểu trang bị 'khai cuộc tuần tự' thạo...). Hệ
thống được giai đoạn xác định lượng cần đủ của một mục đích ( xác định
lượng gì tiến bộ nhất, do bổ sung lượng gì, do lượng tích xây đủ ).
Kiểu
đi yêu xác định những yếu tố chuẩn mực đưa được: lịch sự, thân được,
chia sẻ, mơ ước...với mọi phương pháp đưa...con gái thích khám phá dần
thú vị, con trai thích đi săn...Những quá trình sẽ gặp gây tác động biến
thiên vun lượng đó vào ( đối thủ khác, khám phá mới...). Những giai
đoạn mục đích và vun không chính xác công chưa đủ ( thời gian đủ sự việc
gì để đạt hoàn thiện...), 'lượng' chưa cấp đủ mến được ( thiếu gắn bó
những sự việc cùng đã mong yêu...).
Kiểu được bầu: đạt đại diện,
so được những gì với đối thủ, tích đủ trình độ gánh vác, phương thức lao
động cao hơn, đã cống hiến đủ phát triển...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét