Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

Muốn phần nào làm chủ bản thân và cuộc sống thì phải biết 'cách tôn' và 'lưu vực'.

M
uốn phần nào làm chủ bản thân và cuộc sống thì phải biết 'cách tôn' và 'lưu vực'.

Cách Tôn:

Biện pháp đạt tồn tại gì, bản thân có như thế nào với đời, bản thân cần thể hiện mình như thế nào giữa đời...

Nhận đúng mức bản thân, mức khách quan (người khác, nơi...). Cần gì ở 'khách quan - người', chứ không cần mọi người 'tôn' cả sai kém của bản thân (nhưng cần cổ vũ khi đang kém mà gắng). Biện pháp được lúc khác không 'tôn' bản thân đúng (khác không lễ đúng...). Không bị mai một nơi không 'tôn' đúng (ca sĩ hay tới nơi dân đang chú ý thích giải thể thao). Xã hội phải tồn tại nhiều nhu cầu (ca nhạc, thể thao...), phải biết cách có cái này cái kia.

Không bị lệch chạy theo khách quan 'tôn' (đạt 'chỗ', tiền...hoặc a dua cái phù phiếm) mà là theo khách quan (người...) cần phát triển (phấn đấu đạt để đóng góp...). Người nổi trội bởi biết hy sinh cái trước mắt (ít chơi để học, chịu được khác người...), biết chia giai đoạn tích lũy (âm thầm lao động cho lúc vinh quang), nhiều cách tôn biết tìm cách riêng phù hợp tài năng mình (vinh quang khám phá, đều đều chỗ quản lý...).

Khẳng định những gì 'bản thân - khách quan', không cần khẳng định gì cần 'tôn', nhiều lúc để tự nhiên sự việc mà không bị mất công tỏ thừa.

Biện pháp để đạt 'tôn': lao động để làm ra, chăm lo học để thi đạt học sinh giỏi...

Danh từng sự việc: ngôi sao thể thao, anh hùng lao động...Không che cái dở phô bày cái hay. Học trò thì dễ bị nóng vội, choáng ngợp....Ra đời thì đã lâu mà cách phấn đấu đạt gì.

Nhiều lúc không cần đó mà cần nơi kia (ẩn dật rèn trang bị đó mà đóng góp nơi kia...).

'Mình - khách quan người' tiến bộ văn minh 'tôn' ('tôn' đúng sự việc phát triển, ngăn xấu...).

Hưởng ứng phản đối cho đúng.


Đường tôn ở: 1 - quan hệ mọi người (phấn đấu rèn luện, trách nhiệm với mọi người xã hội, tầm mức gặp và đáp được với mọi người trong lao động thợ - 'thợ' là nhà quản lý, tay nghề...); 2 - trình độ 'thợ' lĩnh vực (có phấn đấu bản thân mức quan trọng - mức cạnh tranh với xã hội đạt độ giỏi và mức hiệu quả); 3 - gánh vác, đóng góp (do những mức phấn đấu tích lũy lao động thợ gắn cùng 'nhóm - xã hội' với sự tiến bộ, con đường 'đỉnh - nền'); 4 - thần tượng (là đại diện - phong cách).

Lưu vực: (môi trường, khán giả, ràng buộc,chấm...)

Chất lượng khán giả như thế nào, 'chấm' như thế nào, khuyến khích phát triển gì.
Tránh 'khách quan' (người - nơi) này mình không hợp phát triển cái đó mà chỉ phát triển cái khác, nơi khác. Khách quan 'chấm' (đánh giá, 'tôn' ...) không chính xác dẫn tới lẫn lộn.

Xem xét được chất lượng 'lưu vực', đấu tranh xây dựng được 'lưu vực', chấp nhận đúng 'lưu vực' (mình sai bị đó đáp kém), chủ động được 'lưu vực' (quê nghèo tài khó phát huy, không bị lái sự việc kém...), tôn trọng 'lưu vực' (không dùng quyền ép cả nhóm phải chịu chi phối từng cái riêng không còn phát triển đúng khách quan nữa). Lỡ 'lưu vực' trong cái phần (nơi,...) mình trước kém (hay sai...) dẫn tới bị đó coi thường thì tạm thời giảm nơi đó (tránh bị ức chế hay chịu được thản nhiên). Biết cách mở tạo 'cấp độ - đan xen' nhiều 'lưu vực' để cách cạnh tranh, để không bị phản ứng sai, không bị cô lập (cách đến với người có quan điểm chứ không bị đối lập thái quá, có thay thế người ưng - người ghét, nhiều cấp độ đáp được...). Biết cách mở để 'lưu vực' các cá nhân không va nhau (kiểu lối sống, quan điểm....tôn trọng nơi riêng nhau, nhóm bạn này không đối lập nhóm kia). Có 'lưu vực' chứa tốt những quan điểm, tự do - tự lập, những làm chủ...thì mới cách đấu tranh với cái xâm hại được (trêu chọc tìm người nương cùng, trình bày và sự kiên trì của ý chí cách giảm những sự việc cùng của người không tôn trọng, cách giảm kín đáo...).

'Lưu vực' lớn lao không bị ảnh hưởng 'lưu vực' nhỏ ('lưu vực' bị mương...) những phần trong, những người ghét bản thân, những nhóm kém... nhưng tôn trọng mọi nơi (có lúc chỉ cần nhỏ), có đấu tranh xây dựng hoàn thiện. Biết cái thua thắng trong 'lưu vực' (thản nhiên người khác ghét bản thân do khác sai bon chen, chịu thua không để lòng đó nhưng không thua học kém do phấn đấu kém hơn...). Đúng đất dụng rồi đấu tranh xây dựng đó.

Đấu tranh xây dựng 'lưu vực' phát triển, tôn trọng quy luật, không phá ép sai...làm cho 'lưu vực' rực rỡ. Hiểu biết đúng được 'cái chung - cái riêng' 'lưu vực'.

Trình độ 'lưu vực đạt 4 bể 1 nhà phát triển rực rỡ.

'Xã hội- con người' văn minh đấu tranh xây dựng 'lưu vực' ngày càng tiến bộ, 'giỏi trận cờ' tương trợ nhau. Không bị nhóm quyền lợi sai gây phụ thuộc 'lưu vực'. Không bị âm mưu thâu tóm tác động 'lưu vực'.

Khi vận động phát triển sự việc ta thường hay phụ thuộc những ảnh hưởng trong các lưu vực. Xác định được những đòi hỏi cân đối phong phú của mức phát triển để đấu tranh xây dựng được các lưu vực chứa bản thân trong đó.


Trước nhất xác định thời gian biểu trong ngày, và vài ngày.

Trong hoạt động hàng ngày ta thường chú trọng sự việc: 1- lao động tích lũy (thi thố, đường tôn, những 'đòi hỏi'...với phong cách lao động); 2 - quan hệ (lịch sự, tôn trọng, chung riêng từng cá nhân đáp lại...ít sự việc vớ vẩn); 3- sinh hoạt hưởng thụ (văn hóa, thể thao...với thông tin có được);

'Lưu vực' môn thể thao mức tham gia, đức tính sinh hoạt chung...để mục đích chính tạo sự hưng phấn. 'Lưu vực' sinh hoạt văn hóa là làm 'nền' cho các sinh hoạt văn hóa vùng đó, thông tin giải trí chia sẻ tình cảm mọi người, hưởng thụ văn hóa rèn phong cách đúng.

Phải phấn đấu hai điểm đó (văn hóa, thể thao) với chủ động điều độ, gắn kết mọi người, sự phong phú...để tạo cho được hưng phấn - thoải mãi (không bị lệch quá ham vui, không mất công sức cạnh tranh chứng tỏ quá).

Quan trọng nhất 'lưu vực' của mức 'thợ' (gắn với phát triển xã hội) và lưu vực sự nuôi dưỡng sự phát triển các đức tính mức thăng hoa được gắn với mức trách nhiệm trong cách thực hiện các sự việc.

Nếu bạn lao động 'thợ' không có gì nổi bật thì bạn hãy gắng đạt mạnh sự việc trong rèn các đức tính, tạo mối quan hệ phong phú để mục đích tạo cuộc sống là 'lưu vực sướng giữa mọi người' .

Nếu trình độ bạn lao động 'thợ' có những nổi bật thì 'lưu vực' bạn là quá trình phát triển thi thố giữa mọi người.

Lưu vực thợ: 'đòi hỏi' thi thố, sự chinh phục công bằng đúng chuẩn mực, vươn lên gánh vác xã hội. Hiểu biết mức xã hội ở sự 'bảo đảm cạnh tranh' và 'đòi hỏi cá nhân' để chủ động trang bị 'lưu vực', dù mọi việc ta liên quan như thế nào nhưng chỉ cần ta có tâm.

Lưu vực nuôi 'đỉnh cao' là phải tích 'lượng' bước nhảy. Lao động tích lũy bạn cứ đòi hỏi trả công theo tiền lương ngay thì không vươn đỉnh cao được mà phải sự đầu tư công sức khám phá hay thất bại.

Bạn gắng mở được lưu vực có chứa tham gia kỳ đài thi thố được trong xã hội. Sự phát triển đó đòi hỏi cần bạn, hay là bạn lớn lên trong đấu tranh xây dựng đó, hay trình độ bạn ắt sự phát triển đó phải chứa trong bạn.

Cách 'thợ' bạn chinh phục được mức là mở mức lưu vực bạn (mức ảnh hưởng người - xã hội). Chinh phục và mọi người phụ thuộc rồi có sự mở đường cho sự phát triển xã hội là 'lưu vực' bạn rực rỡ (chứa đức với mọi người). 'Lưu vực' mức 'thợ' là có sự mở đường cho mọi người, là chứa trong đó sự nuôi dưỡng phát triển các đức tính mức thăng hoa được gắn với trách nhiệm xã hội trong cách thực hiện các sự việc.

Quá trình thi thố 'thợ' được và mở đường bạn phải tự đấu tranh xây dựng được các 'lưu vực' riêng tạo 'lượng' thúc đẩy để đạt hiệu quả cao nhất. Đó là 'lưu vực' trong: văn hóa - thể thao, trong học hỏi mọi người, trong phong cách lao động, được là đại diện cho 'nhóm'. Mà với 'lưu vực' riêng đó chứa các phương pháp linh hoạt: lao động hiệu quả cao và đáp lại tốt người gặp, nặng nhẹ sự việc (cái tôi lớn sai thì hay để ý mọi người đánh giá một nhược điểm nào đó quá mức), hiệu quả cao tương trợ lao động tập thể và tự cá nhân, lọc xấu - lấy hay, bó dở - át trội...Khi bạn thi thố được là bạn thắng những 'lưu vực' riêng gây cản trở (đánh giá sai, những cạnh tranh cản trở, vinh quang át mệt mỏi lao động và nạp lại 'lượng').

'Lưu vực' 'sướng giữa mọi người': khi mình mức lao động khiêm tốn thì mình ít mất công sức thi thố nhiều mình hãy tạo mỗi quan hệ mọi người qua đó thực thi các đức tính tốt, lấy cuộc sống tạo động lực vun nền cho mọi người hưng phấn phát triển. Đẩy cao phát triển lối sống - những đức tính vì mọi người, hưởng niềm vui chung thành công mọi người trong xã hội.

Mình hòa đồng ứng xử tốt được với mọi người, tham gia được các thông tin xã hội, tự tin phong cách riêng, cách tiến bộ học hỏi sự việc thì mình đi tới nơi nào, nước nào mình cũng là con người văn minh (không phân biệt được giữa thành thị và nơi hẻo lánh nếu trong con người đó chứa được vậy). '

Để biết được ý nghĩa cuộc sống thì...xây dựng xã hội văn minh!

'Chán thì tìm, buồn thì lao động, mệt mỏi thì kế hoạch, sợ thì dựa văn minh, lo lắng thì dùng tích luỹ...

Bạn phải phấn đấu tạo những 'lưu vực' (cân đối, đủ, gắng mở...) thì mới làm chủ - phát triển tốt.

Làm 'thơ' có lẽ phải tự 'tôn' được cái đẹp, cái hứng diễn đạt...chứ 'không gian' thì mọi người quan tâm mức độ khác nhau (thích thể thao hơn, thích lối sống vật chất hơn...như phong trào học nơi vùng quê hẻo lánh kém nơi phong phú). Tự tìm được 'đường tôn' ('thơ' phần mấy người, phần tự ta, phần vì văn hóa xã hội...mà 'kiểu ta cứ vậy', 'kiểu đời cứ vậy') mới làm thơ hay được chăng ?

Thời 'tôn' đạo học có nhiều người tỏ học, 'tôn' văn hóa - thể thao có nhiều người năng khiếu đó... 'Tôn' kém xã hội phát triển kém, không phong phú... Những 'nơi' (sinh hoạt, lao động...) ta chỉ cần những mức và có đan xen các nơi như thế nào...Nơi lao động nhiều lúc chỉ cần lịch sự và trình độ việc còn giải trí lại nơi khác, mức quan hệ mọi người lại tùy liên quan việc và mức 'đưa - đáp' nhận được với nhau mà có nhiều mức người...Nơi sự việc thể thao chỉ cần khoảng 1 h trong ngày nơi đó...Hay là quyền lợi và sự phát triển bản thân gắn nhiều cách phát triển mà không bị bó hẹp vài người hay một nơi nào đó (trong nhóm có vài người ghen ghét không sao...bởi còn nhiều người; cạnh tranh được bởi tạo nhiều lợi thế không bị bó hẹp chỉ phụ thuộc nhỏ đó...Hay công việc phần gì vì quyền lợi, phần gì mức tình cảm với ai...còn lại thì chỉ vì gắng cho hài hòa trôi chảy...).

Biết được mức làm chủ và mức cần gắn đan xen cái gì ở đâu thì khi vận động mới đương được (trong nhóm khi cãi được đối lập mà không bị cô lập...; cách giảm kín đáo với người chơi xỏ được mà không làm ảnh hưởng cái chung...).

Biết mức cần 'đúng - đủ' như thế nào từng nơi thì công sức hiệu quả cao và không bị lệch (đừng cả ngày làm nơi việc mà ăn nghỉ thể thao cũng chỉ nơi đó...Hãy làm tốt việc và với tốt người gặp, còn lại phải có sự việc văn hóa nơi khác hoặc sự việc củng cố trình độ gì nơi khác...). Không mở được mà chỉ bị bó hẹp thì sẽ không nổi trội được (nhiều lúc bị đồng lương giữ nơi đó mà kìm hãm các phát triển khác; có người chuỗi học và làm dù giỏi nhưng cũng chỉ vì được trả có mức tài sản gia đình đủ sống như thế mà giữa đời không có gì nổi bật...).

Bạn hãy chủ động tạo mở được các lưu vực cho cực giỏi nhé (sẽ không ai xâm hại bạn được; bạn sẽ được những tích lũy các nơi mà không bị 'nghèo nàn sự việc, gây bất ổn và kìm hãm ở mức'; bạn sẽ đương được những hạn chế xã hội; bạn sẽ không bị cái xấu riêng của một vài người chèn ép mà đổ lỗi cho xã hội; bạn sẽ khám phá ra nhiều thứ và sẽ tổng hợp được cách phát triển rất hiệu quả; bạn sẽ hiểu những với chỉ là tạm thời và những gì là đọng lại...Bạn sẽ tham gia được rất nhiều với xã hội).

Chúng ta hiểu biết tốt 'lưu vực' và 'đường tôn' mới đấu tranh xây dựng và mở ra được, mới không bị người khác tranh dành sai lấy mất quyền phát triển đúng mỗi con người! Mới không bị âm mưu gây bất ổn phá vỡ.
(xem bài 'người phát triển cực giỏi' Lê Thanh Đức 01234321000 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét