Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

'đức' (không choáng ngợp, khẳng định được với đời, cách phát triển con người bạn...)



K
K
hông choáng ngợp, khẳng định được với đời, cách phát triển con người bạn, tự do..( hiểu kỹ bạn sẽ: Không bị lộn xộn, không bị cách tổ chức và cá nhân khác kìm hãm, cách phát triển con người văn minh mà không bị gò bó áp đặt, tự tin và thăng hoa vào chính hành động của bạn, phù hợp từng con người..).

(Chương trình UNDP - Lê Thanh Đức tel 01234321000 )


'đức' có ở mỗi con người chúng ta là: (trình bày qua 32 điểm)

Đại Huệ
(đức)
Cứ tựa đường lên với được trời
Thăng thần thí điểm lối so mời
Nên đương thể hiện ra làm chủ
Thế sự non cao dựng cách chơi
Hội đủ nhân sinh thông vũ trụ
Ôm lo cuộc luyện dẫn cho đời
Ngay soi tiếp nhận nền khai sáng
Phép lễ uy linh cảm thức thời

Bình chú: Núi Đại Huệ (ở Nam Đàn- Hưng Nguyên...) trông xa như đường lên trời.


1-Cứ:
Có phương hướng phát triển ( khả năng, phương pháp...) chỉ còn vấn đề mồ hôi lao động sáng tạo thờì gian sẽ đạt ( tránh chẳng biết bắt đầu từ đâu).
Cứ có đúng sự việc, đủ sự việc để phát triển được và phong phú ( có lao động, có học, có thể thao để rèn luyện sức khoẻ...), để cân đối không bị lệch, không bị nghèo sự việc.

Cứ sục sôi được sự việc, ý chí vượt khó khăn; cứ phát triển sự việc bộc lộ tính, cách hưng phấn sự việc.

Cứ phát triển đúng quy luật không cần phải được 'tôn' mới phát triển mà theo yêu cầu khách quan.

Học trò mới ra đời dễ muốn thành công ngay, dễ choáng ngợp- cách như thế nào đạt tầm cao, có phương pháp và cứ thế phấn đấu.


2- Tôn (đường lên):

Biện pháp đạt tồn tại gì, bản thân có như thế nào với đời, bản thân cần thể hiện mình như thế nào giữa đời...

Nhận đúng mức bản thân, mức khách quan ( người khác, nơi...). Cần gì ở khách quan- người , chứ không cần mọi người 'tôn' cả sai kém của bản thân ( nhưng cần cổ vũ khi đang kém mà gắng). Biện pháp được lúc khác không 'tôn' bản thân đúng ( khác không lễ đúng...). Không bị mai một nơi không 'tôn' đúng ( ca sĩ hay tới nơi dân đang chú ý thích giải thể thao). Xã hội phải tồn tại nhiều nhu cầu ( ca nhạc, thể thao...)., phải biết cách có cái này cái kia.

Không bị lệch chạy theo khách quan 'tôn' ( đạt 'chỗ', tiền...) mà là theo khách quan ( người...) cần phát triển ( phấn đấu đạt để đóng góp...).

Khẳng định những gì 'bản thân-khách quan', không cần khẳng định gì cần 'tôn', nhiều lúc để tự nhiên sự việc mà không bị mất công tỏ thừa.

Biện pháp để đạt 'tôn'; lao động để làm ra, chăm lo học để thi đạt học sinh giỏi...

Danh từng sự việc: ngôi sao thể thao, anh hùng lao động...Không che cái dở phô bày cái hay. Học trò thì dễ bị nóng vội, choáng ngợp....Ra đời thì đã lâu mà cách phấn đấu đạt gì.

Nhiều lúc không cần đó mà cần nơi kia ( ẩn dật rèn trang bị đó mà đóng góp nơi kia...).

'Mình- khách quan người' tiến bộ văn minh 'tôn' ( 'tôn' đúng sự việc phát triển, ngăn xấu...).

Hưởng ứng phản đối cho đúng.

Đường tôn ở: 1 - quan hệ mọi người (phấn đấu rèn luện, trách nhiệm với mọi người xã hội, tầm mức gặp và đáp được với mọi người trong lao động thợ - 'thợ' là nhà quản lý, tay nghề...); 2- trình độ 'thợ' lĩnh vực (có phấn đấu bản thân mức quan trọng - mức cạnh tranh với xã hội đạt độ giỏi và mức hiệu quả) 3- gánh vác, đóng góp (do những mức phấn đấu tích lũy lao động thợ gắn cùng 'nhóm - xã hội' với sự tiến bộ, con đường 'đỉnh - nền'); 4 - thần tượng (là đại diện - phong cách).

3- Với ( với cùng):

Với khách quan 'hòn đá' ( kiểu 'hòn đá nặng' nhiều người nhấc lên), mình với đấu tranh xây dựng tổ chức, với khách quan nào, năng lực 'với' tầm cao, 'với' cùng cần sự phát triển...

Không cần 'với' cồng kềnh, những kém. Cùng đầu tư phát triển. Tự thân phát triển những gì 'với' đuwọc khách quan thì 'với' để phát triển cái chung. 'Với' hợp quy luật phát triển ( ca sĩ cần khans giả...). Đấu tranh xây dựng xứng đáng 'với' ( ca sĩ lo biểu diễn hay cho khán giả). Biết cách 'với' như thế nào để phát triển khách quan 'chung' và từng 'riêng'. 'Với' văn minh tiến bộ...sự phát triển bản thân hợp trong khách quan ( thầy giáo gắng đạt giỏi thì vừa đạt cho học trò vừa cho thầy...).
Đoàn kết với nhau mà không bè phái, với cái tốt không với cái xấu. Tình cảm trong cùng lao động phát triển có nhau thì hơn là tới quan tâm.

Mức'với' được khách quan mà ôm gánh được. 'Với' như thế nào, cái gì được lực lượng sự phát triển cái đó, trách nhiệm 'với', 'với' giảm bị cô lập, trình độ 'với'.


4- Lưu vực ( được trời): (môi trường, khán giả, ràng buộc,chấm...)

Chất lượng khán giả như thế nào, 'chấm' như thế nào, khuyến khiách phát triển gì.
Tránh khách quan này mình khonng hợp phát triển cái đó mà chỉ phát triển cái khác, nơi khác. khách quan 'chấm' (đánh giá, 'tôn' ...) không chính xác dẫn tới lấn lộn.
Xem xét được chất lượng 'lưu vực', đấu tranh xây dựng được 'lưu vực' , chấp nhận đúng 'lưu vực' ( mình sai bị đó đáp kém), chủ động được 'lưu vực' ( quê nghèo tài khó phát huy), tôn trọng 'lưu vực' ( không dùng quyền ép cả nhóm phải chịu chi phối từng cái riêng không còn phát triển đúng khách quan nữa). Lỡ 'lưu vực' trong cái phần (nơi,...) mình trước kém ( hay sai...) dẫn tới bị đó coi thường thì tạm thời giảm nơi đó ( tránh bị ức chế hay chịu được thản nhiên).

'Lưu vực' lớn lao không bị ảnh hưởng 'lưu vực' nhỏ ( 'lưu vực' bị mương...)- ( phần trong, những người ghét bản thân, những nhóm kém) nhưng tôn trọng mọi nơi ( có đấu tranh có lúc chỉ cần nhỏ), có đấu tranh xây dựng hoàn thiện. Biết cái thua thắng trong 'lưu vực' ( thản nhiên người khác ghét bản thân do khác sai bon chen, chịu thua không để lòng đó. Nhưng không thua học kém do phấn đấu kém hơn...). Đúng đất dụng rồi đấu tranh xây dựng đó.

Đấu tranh xây dựng 'lưu vực' phát triển, tôn trọng quy luật, không phá ép sai...làm cho 'lưu vực' rực rỡ. Hiểu biết đúng được 'cái chung- cái riêng' 'lưu vực'.

Trình độ 'lưu vực đạt 4 bể 1 nhà phát triển rực rỡ.

'Xã hội- con người' văn minh đấu tranh xây dựng 'lưu vực' ngày càng tiến bộ, 'giỏi trận cờ' tương trợ nhau. Không bị nhóm quyền lợi sai gây phụ thuộc 'lưu vực'. Không bị âm mưu thâu tóm tác động 'lưu vực'.

Khi vận động phát triển sự việc ta thường hay phụ thuộc những ảnh hưởng trong các lưu vực. Xác định được những đòi hỏi cân đối phong phú của mức phát triển để đấu tranh xây dựng được các lưu vực chứa bản thân trong đó.

Trước nhất xác định thời gian biểu trong ngày, và vài ngày.
Trong hoạt động hàng ngày ta thường chú trọng sự việc: 1- lao động tích lũy (thi thố, đường tôn, những 'đòi hỏi'...với phong cách lao động); 2 - quan hệ (lịch sự, tôn trọng, chung riêng từng cá nhân đáp lại...ít sự việc vớ vẩn); 3- sinh hoạt hưởng thụ (văn hóa, thể thao...với thông tin có được);
'Lưu vực' môn thể thao mức tham gia, đức tính sinh hoạt chung...để mục đích chính tạo sự hưng phấn. 'Lưu vực' sinh hoạt văn hóa là làm 'nền' cho các sinh hoạt văn hóa vùng đó, thông tin giải trí chia sẻ tình cảm mọi người, hưởng thụ văn hóa rèn phong cách đúng.
Phải phấn đấu hai điểm đó (văn hóa, thể thao) với chủ động điều độ, gắn kết mọi người, sự phong phú...để tạo cho được hưng phấn - thoải mãi (không bị lệch quá ham vui, không mất công sức cạnh tranh chứng tỏ quá).
Quan trọng nhất 'lưu vực' của mức 'thợ' (gắn với phát triển xã hội) và lưu vực sự nuôi dưỡng sự phát triển các đức tính mức thăng hoa được gắn với mức trách nhiệm trong cách thực hiện các sự việc.

Nếu bạn lao động 'thợ' không có gì nổi bật thì bạn hãy gắng đạt mạnh sự việc trong rèn các đức tính, tạo mối quan hệ phong phú để mục đích tạo cuộc sống là 'lưu vực sướng giữa mọi người' .
Nếu trình độ bạn lao động 'thợ' có những nổi bật thì 'lưu vực' bạn là quá trình phát triển thi thố giữa mọi người.

Lưu vực thợ: 'đòi hỏi' thi thố, sự chinh phục công bằng đúng chuẩn mực, vươn lên gánh vác xã hội. Hiểu biết mức xã hội ở sự 'bảo đảm cạnh tranh' và 'đòi hỏi cá nhân' để chủ động trang bị 'lưu vực', dù mọi việc ta liên quan như thế nào nhưng chỉ cần ta có tâm.

Lưu vực nuôi 'đỉnh cao' là phải tích 'lượng' bước nhảy. Lao động tích lũy bạn cứ đòi hỏi trả công theo tiền lương ngay thì không vươn đỉnh cao được mà phải sự đầu tư công sức khám phá hay thất bại.

Bạn gắng mở được lưu vực có chứa tham gia kỳ đài thi thố được trong xã hội. Sự phát triển đó đòi hỏi cần bạn, hay là bạn lớn lên trong đấu tranh xây dựng đó, hay trình độ bạn ắt sự phát triển đó phải chứa trong bạn.

Cách 'thợ' bạn chinh phục được mức là mở mức lưu vực bạn (mức ảnh hưởng người - xã hội). Chinh phục và mọi người phụ thuộc rồi có sự mở đường cho sự phát triển xã hội là 'lưu vực' bạn rực rỡ (chứa đức với mọi người). 'Lưu vực' mức 'thợ' là có sự mở đường cho mọi người, là chứa trong đó sự nuôi dưỡng phát triển các đức tính mức thăng hoa được gắn với trách nhiệm xã hội trong cách thực hiện các sự việc.

Quá trình thi thố 'thợ' được và mở đường bạn phải tự đấu tranh xây dựng được các 'lưu vực' riêng tạo 'lượng' thúc đẩy để đạt hiệu quả cao nhất. Đó là 'lưu vực' trong: văn hóa - thể thao, trong học hỏi mọi người, trong phong cách lao động, được là đại diện cho 'nhóm'. Mà với 'lưu vực' riêng đó chứa các phương pháp linh hoạt: lao động hiệu quả cao và đáp lại tốt người gặp, nặng nhẹ sự việc (cái tôi lớn sai thì hay để ý mọi người đánh giá một nhược điểm nào đó quá mức), hiệu quả cao tương trợ lao động tập thể và tự cá nhân, lọc xấu - lấy hay, bó dở - át trội...Khi bạn thi thố được là bạn thắng những 'lưu vực' riêng gây cản trở (đánh giá sai, những cạnh tranh cản trở, vinh quang át mệt mỏi lao động và nạp lại 'lượng').

'Lưu vực' 'sướng giữa mọingười': khi mình mức lao động khiêm tốn thì mình ít mất công sức thi thố nhiều mình hãy tạo mỗi quan hệ mọi người qua đó thực thi các đức tính tốt, lấy cuộc sống tạo động lực vun nền cho mọi người hưng phấn phát triển. Đẩy cao phát triển lối sống - những đức tính vì mọi người, hưởng niềm vui chung thành công mọi người trong xã hội.

Mình hòa đồng ứng xử tốt được với mọi người, tham gia được các thông tin xã hội, tự tin phong cách riêng, cách tiến bộ học hỏi sự việc thì mình đi tới nơi nào, nước nào mình cũng là con người văn minh (không phân biệt được giữa thành thị và nơi hẻo lánh nếu trong con người đó chứa được vậy).

'Để biết được ý nghĩa cuộc sống thì...xây dựng xã hội văn minh!
'Chán thì tìm, buồn thì lao động, mệt mỏi thì kế hoạch, sợ thì dựa văn minh, lo lắng thì dùng tích luỹ...

Bạn phải phấn đấu tạo những 'lưu vực' (cân đối, đủ, gắng mở...) thì mới làm chủ - phát triển tốt.

5-'Cốt' ( thăng thần):

Có 'hình' từng sự việc, có 'thần' trong sự việc.

'Hình': Tác phong nói rõ ràng , ngồi học nghiêm túc, tập trung...

'Thần': Sự việc có sự sung mãn sục sôi phát triển rực rỡ ( chung kết môn thể thao 1 vân động viên làm mưa làm gió, thăm lại chốn oai hùng...).

Đôi sự việc ngày nay thường phô đông mà kém sâu đậm ( trong mưa tuyết đi mời người mà có 'thần' trong sự việc, sứ mạng).

Phát triển đạt trình độ bản thân vừa có 'hình' vừa có 'thần' trong sự việc ( muốn có 'hình' thì rèn luyện phong cách, kiến thức...muốn có 'thần' thì có kế hoạch phương pháp, sự việc phát triển...). Từng sự việc hàng ngày tướng mạo đuờng hoàng nghiêm túc hoà nhã, lao động thì kỷ luật tập trung, chơi thể thao thì say mê đúng động tác. Phấn đấu đạt bản thân mọi sự việc đều như 'tùng bách' ( và tốc độ đạt). Phong thái ảnh hưởng rất lớn 'đức' bản thân, mình tốt với mọi khách quan (người...) nhưng có sự việc mà lỏng ( bỡn, cẩu thả...) thì tự kéo giảm. Sắc thái vẻ mặt bản thân cũng quan trọng, không cau có ức chế nhưng cũng can đảm không che dấu bản thân sắc mặt đang bị ức chế- đương chịu được biện pháp không cáu, khác coi thường bản thân mà bản thân chế ngự được khác chanh chua.

'Cốt' rất quan trọng, giữ được cả ngày mọi sự việc mà lại thoải mãi phát triển là rất đạt 'đức' bản thân ( bó được gây bần, những phá xâm hại gây ức chế, những gây thái quá, 'nghèo nàn' tinh thần bản thân...).


6- Thí điểm:

Với người- xã hội khách quan thì mình không thể 'với' được tất cả từng người ( đông người trong xã hội), với từng sự việc được mà phải biết cách làm 'thí dụ'. Mình mở sự việc người khác cùng ôm gánh, mình có số lượng người quan hệ vừa sức để cùng phát triển ( tránh nhiều quá dẫn tới nhạt), mình đạt trình độ với ai cũng được ( xấu kém thì giúp phát triển, hay thì học). Không phân biệt nhưng chủ động được hợp sức. Mình có sự việc 'thí dụ' để thực hiện được trình độ 'đức' bản thân trong quá trình phát triển tự ra ( mà không phô trương- mình nhận 1 đề tài nghiên cứu, nhiều sinh viên khác cũng nhận đề tài đó nhưng mình hoàn thành xuất sắc nhất mình đạt chuẩn lĩnh vực đó). Trong quan hệ cũng vậy mình tốt đúng với người cùng, mình đứng 'nơi đài' mà thực thi 1 sự việc thì rộng khắp, mình đi giao lưu thì với được nhiều người.

Trong nhóm mấy người cùng liên quan với mình mà có 'vật cản' gì chưa giải quyết được dẫn tới có người khác mâu thuẫn với mình, người đó không muốn mình thì khó đưa tình cảm cho người đó ( khác coi thường, chơi sỏ...) không thể cứ cười vô tư, nhẫn cho qua sự việc kém được mà phải chuyển 'thí dụ' cho người khác để thản nhiên ( khác coi thường không thể cứ chui vào). Nhưng phải phấn đấu đạt khả năng bản thân chỉ có cho người đó mà không chịu ảnh hưởng gì người đó dẫn tới người đó phải chịu thiệt. Phải luôn phấn đấu 'đức' bản thân lên để không còn người hiểu nhầm bản thân và chuyển 'thí dụ' nhưng luôn lo cho người đó những gì có thể lo được cho đúng hướng.

Trình độ đạt được chuỗi sự việc hành động bản thân lúc phát triển như làm gương, làm thí dụ cho khách quan theo ( chứ không phải tìm ra chợ bố thí cho người ăn mày hay là mình ố chau chuốt 1 sự việc nào đó để phô tốt ra).

Dám phát triển sự việc ra để đúc kết. Để cho người khác được bộc lộ phát triển đúng.

Trình độ 'thí dụ' vươn được 'lưu vực'.

Dùng 'thí dụ' để có cuộc cờ vượt những cản trở.


7- Lối:

Có đường lối phát triển theo quy luật, có phương pháp, có biện pháp...theo được gương tốt, theo được chân lý...Có phương pháp lao động phấn đấu đạt, có hoài bão, ý chí theo lối đúng. Trước lỡ sự việc kém ( bị coi, bị chê) thì nay cứ theo được lối ( 1 người đi tù về chịu áp lực chê lớn thì nay biết cứ chăm lao động để phát triển dần mà không chán xung quanh). Mình còn sự việc kém trước thì nay có biện pháp ( 'lật đật' ý chí lấy lại thăng bằng, giảm dần lặp...).


8- So ( thi thố):

Thi đua phát triển, thi thố tài năng. So mọi sự để biết mức bản thân, để biện pháp đạt tầm cao, để rèn luyện. Tôn trọng quy luật cạnh tranh phát triển chung ( để khách quan bầu, không kiểu tốt 'non' cho người khác để được bầu), phấn đấu để xứng đáng hơn nữa. So để đẩy chất lượng sự việc lên cao hơn nữa ( đánh cờ hết khả năng, mình quan tâm người đó như thế nào...). Phát triển tự biết đòi hỏi khách quan để mà vươn cao ( không tự thoả mãn hơn mọi người nơi đó). Kiểu thầy biết nhờ trò, trò mà thành hiền tài thì thầy cũng tốt.


9- Đương:

Những hạn chế phải đương ( trái quy luật phát triển, hủ tục...). Những biện pháp tránh bị 'nuốt'. Sức bản thân đương được, mở phát triển mức bản thân đương được hạn chế là tỷ lệ là tỷ lệ phát triển 'đức' bản thân. tránh đương sai dẫn tới kìm hãm phát triển đúng khách quan; đương đúng tránh vào 'cái quyền riêng' người khác. Tồn tại mâu thuẫn với sự việc kém. Không làm ngơ những hạn chế ( nghiên cứu được biện pháp tránh lũ cũng đạt nhân đạo với đồng bào vùng lũ). Nhiều phương pháp trình độ đương. Thua để tồn tại hạn chế mức là thua đức mức ( và nếu bản thân không lo sức phấn đấu).

Tránh bị đương những mâu thuẫn cá nhân sai mà đương những mâu thuẫn cá nhân đúng. Tránh thế non bị đương không xuể ( ở nơi hạn chế nhiều). Tránh lo đương sự việc này phương pháp sai, dẫn tới ít điều kiện phát triển sự việc khác. Trình độ tạo lực lượng 'hòn đá' đương, gánh được hết...

Đương vượt qua thì phát triển hơn. Biện pháp đúng lúc đương ( tránh bị hao, ức chế...), chịu được ra nơi kém nhiều...


10- Thể hiện:

Cách tỏ, phát triển đường hoàng rõ ràng được với khách quan; hình thức, không che dấu bản chất. Tỷ lệ 'đức' bản thân tỷ lệ với mức làm thầy được thiên hạ ( và làm trò cái học cái hơn ). Cách trình bày sự việc ( quan tâm, cách thi lễ...). Thể hiện được mình có tồn tại gì với khách quan. Thể hiện được sự rõ ràng phát triển khách quan...làm gương, dẫn lối như thế nào.


11- Ra ( ra được):

Chỗ bản thân hiện tại thi thố và tồn tại lao động như thế nào, có khả năng ra được gì, ra thi thố được hợp sức khả năng bản thân ( ôm được, gánh được, phát triển được). Phát triển sức ra dần được 4 bể. Phát triển dẫn tới mở ra; 'đức' bản thân tồn tại ra được gì với khách quan; ra phát triển được; ra đứng đài mà thực thi thì rộng được.

Học trò lo học, rèn luyện mà còn đóng góp kém, biện pháp đóng góp cho xã hội thi đạt ngoan giỏi, lúc ra đời thì lo lao động và vị thế khác. Học trò lo ra đời, thầy lại ra lo giỏi thiên hạ. Những đức tính mình ra cọ sát phát triển được ( lúc học trò phải có những đức tính tốt nơi trường, lúc ra đời phải mạnh thêm những tính...).


12- Làm chủ:


13- Thế ( thế sự):

Chỗ bản thân, bản thân đang có gì, khả năng bản thân, mức rèn luyện đã như thế nào. Sức mạnh bản thân ( người xử kiện tính cương trực lớn). 'Thế' đó có hợp sở trường phát triển bản thân; 'kém' thì chịu tác động kém nhiều của khách quan ( biện pháp không bị lệch, biến chất...). Phấn đấu 'thế' tạo phát triển bản thân và có điều kiện thực thi; 'thế hòn đá' nhiều người nhấc như thế nào.

14- Vượt ( non cao):

Phải luôn gắng vượt lên chính mình vượt lên khách quan, biết đòi hỏi của khách quan cần mình ( vượt qua kìm hãm, bon chen, rèn luyện hơn người khác, gắng ngày càng trung thực...).


15- Dựng ( sàn, nơi, tổ chức...):

Góp sức đấu tranh xây dựng phát triển nơi đó để khách quan thực thi phát triển, mình phát triển, không bị hạn chế kìm hãm. Dựng có nơi thi thố ( sàn) và mọi người với.


16- Giải quyết ( cách chơi):

Có biện pháp giải quyết mới phát triển, phát triển mức giải quyết sự việc lên phát triển đạo bản thân. Giải quyết được tăng lòng nhân ( mình có biện pháp đấu tranh chống tệ nạn dẫn tới mình thương được người khác bị, tránh bất lực dẫn tới mặc do họ buông thả; người khác gây mâu thuẫn nhưng mình trên cơ cầm chịch chế ngự dẫn tới giảm oán ghét người đó...).


17- Đắc đạo (là hội đủ được):

'Đắc đạo' phải phấn đấu rèn luyện đủ yếu tố sự việc phát triển (nhận thức, lao động, rèn, 'với', hài hoà, chế ngự...)- đủ tính (trung thực, kiên trì...). 'Thấy' thể hiện, 'nuôi' tính...( bài Đại Huệ 2 trình bày sau-dài).


18- Thương người ( nhân sinh):

+ Ơn những lao động sáng tạo xây dựng nên.
+ Hoàn cảnh.
+ Lo đời phát triển, biết tôn trọng cuộc sống ( nhận thức, cách phấn đấu, cách đương hạn chế, tôn trọng con người...).
'Tâm' tỷ lệ hành động theo chân lý, lẽ phải và muốn chân lý tuy chưa rõ.


19- Đáp ( thông):

Đáp được sự việc phát triển đúng, liên quan mình, đáp được đòi hỏi kkhách quan, phản ứng như thế nào sự việc kém ( không vơ đũa, không bị leo hướng xấu, không bị lái, không bị kích động tỏ sai...). Xu thế phát triển được, trình độ với.


20- Lo (ôm lo):

Lo như thế nào, lo bản thân chưa xong thì lo những gì được cho khách quan ( hay giảm lo sự việc này để dành công sức sự việc khác). Hoài bão sự việc nhỏ dẫn tới việc nhỏ. Mất thời gian sự việc vớ vẩn dẫn tới giảm thời gian sự việc chính, tập trung phấn đấu như thế nào, lo tính kém bản thân như thế nào ( thả lỏng vào sự việc vi phạm kiểu 'ở ống thì dài'), lo cái gì, không lo cái gì.


22- Rèn ( cuộc luyện):

Lo cho đủ việc đúng việc, mọi sự việc hiện tại rèn chất lượng thực hiện cao, rèn những hạnc chế tính kém bản thân. Mở rèn được nhiều, rèn nghịch ( cọ sát đương được, hát ngượng thì phải hát...). Rèn việc lớn phấn đấu, rèn sự việc hàng ngày. Thắng sự việc rèn nghịch thì thoải mãi giảm ràng buộc.

Rèn sự việc hàng ngày: Từng sự việc trong khuôn khổ rèn phát triển gì, chuyển sự việc phong phú hư thế nào ( lao động say mê, thể thao say mê...), kế hoạch trong ngày mọi sự việc đều rèn; sướng trong say mê sự việc và chất lượng sự việc, sự việc phong phú hợp thể chất ( lao động trí óc cuối chiều tập thể thao...), say mê rèn luyện sự việc hiện tại, hưng phấn sự việc tiếp theo, có biện pháp sự việc những tinhkém bản thân.


23- Mũi nhọn ( dẫn):

Giữ được luôn trung thực mà có phát triển là có đạt đạo bản thân. Cứ chăm lao động thời gian sẽ đạt và lao động tốt tự kéo những đức tính khác lên ( gắng học thật giỏi dẫn tới phải có những tính tốt trội lên lúc đạt sự việc học giỏi đó).

Có tính 'mũi nhọn'; có sự việc phát triển mũi nhọn.


24- Tương trợ ( cho đời):

Phải có hài hoà các sự việc tham gia tránh bị lệch và các sự việc giúp nhau ( hát hay giảm ức chế, chơi môn thể thao vừa rèn sức khoẻ vừa dễ với mọi người...). Sự việc tương trợ hướng phát triển bản thân ( thầy giáo biết nhiều...); biết cách trang bị; những tính phát triển cùng ( cương trực mà biết cách chế ngự sự việc kém- bị kích động...).


25- Kiểm điểm ( ngay soi):

Xem xét rút kinh nghiệm; Biện pháp thúc đẩy hiệu quả hơn nữa; nguyên nhân; biết mình- biết khách quan...


26- Tiếp nhận:

Kế thừa tinh hoa nhân loại học hỏi; thêm yếu tố đúng sự việc; đón nhận; thông tin; những là 'nghèo nàn tinh thần'...


27- Bảo đảm( nền):

Bền vững có ý chí, không thất thường ( tuyệt đối tôn trọng con người, nhưng vẫn xen được với lúc người khác tốt mà phản ánh lúc kém, tránh luôn người khác sao cũng được...). Giữ được các tính không bị nhạt phai, bị biến chất, không bị lệch...Bảo đảm những 'có' của mình ra với khách quan. Lao động mức bảo đảm ngày thu hoạch.


28- Chính xác (khai sáng):

Đưa đúng- nhận đúng phù hợp sự việc ( học: nghiêm túc, tập trung, lo hiểu bài...); nhận thức đúng; tuần tự sự việc; quy luật; công bằng...


29- Lễ đúng ( phép lễ):

Lễ đúng mà có phát triển là đạt phát triển 'đức' bản thân ( lễ cũng kìm hãm: phô bày phiền phức...). Đơn giản những sự việc lễ phải có cho thanh thản thực hiện ( thăm ốm, quan tâm...), để phát triển những mức 'với-cùng' cao hơn ( giúp phát triển...).


30- Bay bổng ( uy linh):

Đạo như thoát trần, 'đức' trên đó bởi:

+ Yêu đời.
+ Đẹp đời ( lo đời...).
+ Trên đời tự nhiên ( tới sông nghe 1 quãng hò tình cảm mọi người tốt đẹp....).


31- Cảm xúc:

Liên quan ảnh hưởng khách quan như thế nào; bền vững bản thân; phản ứng với hoàn cảnh khách quan ( tránh bệnh nghề nghiệp...); không dễ ức chế; tự chủ; thương cảm; thể hiện sắc mặt; gánh nặng tâm lý. Đạt tâm lý phát triển tự nhiên trước liên quan tác động.


32- Thức thời:

Văn minh xã hội, được thừa hưỏng văn minh nhân loài. Cơ chế xã hội tốt giảm bị ( tai nạn, bệnh...); được hưởng đúng lao động; công bằng; con người phát triển; con đường; cá nhân ( tổ chức) đúng sai được mọi người nhận thức ứng xử đúng; hy sinh được đền đáp; đấu tranh được xấu kém.

( mối điểm trong 32 điểm khía cạnh cái hay mối điểm thành 1 tập)

Đại Huệ 2
Giang sơn nhấc lấy dấu chân trời
Lối trải nơi đo gắn tạc đời
Tựa ngả ghềnh mây bày thế dự
Lần vô thấu dạng khắc khuôn dời
Hồng trần phủ cuộc năng ngôi vá *
Áng rọi bài xưng gác kế thời
Bốn bể nghiêng buồm chong tuế nguyệt
Tầm cơ khoả dịp hứng nào vơi




(*Liên hợp quốc với những công cuộc thúc đẩy khoa học phát triển, xoá đói giảm nghèo, gìn giữ hoà bình...sự phát triển của tự nhiên..)
Bài Đại Huệ 2 trình bày 'đắc đạo' phức tạp-dài gửi sau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét